
lại đôi chút. Cô nói nhỏ với mình:
- Ta mà biết
tên trọc phú nào thì ta sẽ chửi hắn điếc lỗ tai.
- Vì sao? - Vũ
Huy hỏi.
- Anh nghe được sao? - Nha Bảo ngạc nhiên,
cô cứ nghĩ anh khó mà nghe được.
- Cô nói đi! -
Anh quay sang nhìn cô.
- Chửi hắn ta
là kẻ không biết làm kinh doanh, nơi đẹp như thế mà đi xây khu thương mại, gặp
tôi, tôi sẽ thiết kế tour du lịch cho các cặp vợ chồng lên chụp hình đám cưới
nè, cho nhóm bạn đi trải nghiệm hái hoa nhà vườn nè hoặc cùng lắm thì dựng những
ngôi nhà mộc mạc để cho khách nghỉ ngơi với hoa, như thế còn hái ra bộn tiền. -
Nha Bảo nói một hơi không ngừng nghỉ.
- Khá hay! - Vũ Huy nhướng mày, cười cười.
Nhìn vẻ mặt của Vũ Huy, Nha Bảo hết hứng thú, quay lại nhìn
ra đường, cô thật sự là lộ hết bản chất với hắn ta mà. Ôi! Cái hình tượng thục
nữ, nhu mì mà cô đã kỳ công xây dựng, lại ăn nói không ngừng nghỉ như thế. Còn
hắn ta thì lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng và nụ cười nhếch nhếch môi,
trông đểu không thể tả. Lại còn bản mặt đẹp trai nữa chứ, lông mày rậm, mắt thì
hai mí đầy đủ, mũi thì thẳng, da mặt mịn màng không thấy mụn, tóc bốn sáu gọn
gàng, dáng người cao to hơn cô gần hai cái đầu làm mỗi lần nói chuyện với hắn
cô cứ phải ngước cổ lên nhìn. Vậy là cô cũng đã thưởng thức xong vẻ đẹp trai của
hắn, nhưng mà tính tình thì Hitler không thể tả. Thật là đáng tiếc, cũng chỉ một
câu nói trai đẹp chỉ để ngắm. Cô khẽ lắc đầu.
Cuối cùng thì bốn chữ Nhân viên chính thức, Nha Bảo đã nắm
chắc trong tay, bản hợp đồng làm việc một năm cô vừa đặt bút ký xong, trên mặt
tràn đầy niềm vui.
Quả thật cô đã được lãnh đạo đánh giá rất cao sau chuyến đi
Đà lạt vừa rồi.
Khánh Toàn nhìn thấy nụ cười hớn hở của Nha Bảo, anh cười thật
lớn:
- Chà chà, xem
ra em rất vui đấy Nha Bảo nhỉ?!
- Đúng vậy ạ!
Em thật rất là mong ngày này!
- Vậy chắc phải
hậu tạ người giúp đỡ em vào đây chứ nhỉ?
- Tất nhiên,
em sẽ khao anh chị trong công ty một chầu cơm trưa. - Nha Bảo hứng chí tuyên bố.
- À ha, cái đó
thì anh nhận nhưng mà em vẫn chưa cảm ơn người ta hả? - Khánh Toàn nhìn cô cười
cười đầy ẩn ý.
- Ý anh là
sao? - Nha Bảo nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu - Người ta nào?
- Chẳng lẽ em
không biết gì hết sao? - Khánh Toàn ngạc nhiên.
- Là sao anh?
- Anh tưởng em
với Vũ Huy đang quen nhau? - Khánh Toàn càng ngạc nhiên hơn.
- Em với anh
ta sao lại đang quen nhau ?- Nha Bảo càng ngạc nhiên không kém.
- Vậy sao hai
người lại đi Đà Lạt riêng hai ngày, Vũ Huy còn một mực bảo anh phải cử em đi
công tác chứ không được là ai khác, mà em vào đây cũng là một tay … - Lời chưa
kịp nói xong, Khánh Toàn đã thấy bộ mặt vô cùng sửng sốt của Nha Bảo, đôi mắt
cô mở to nhìn anh chằm chằm, miệng há hốc như vừa nghe phải một điều gì đó vô
cùng ghê gớm.
- Hắn ta…muốn
em đi công tác hai ngày, hắn ta… đưa em vào đây? - Nha Bảo khó nhọc thốt lên.
- Đúng vậy! -
Khánh Toàn gật đầu xác nhận, xem ra anh vừa làm một việc sai trái với thằng bạn
nối khố của mình rồi. Anh còn nghĩ là trái tim nguội lạnh của Vũ Huy sẽ mãi
không động đậy gì sau mối tình chấn động với Vân An. Nhưng khi nghe giọng điệu
vô cùng nghiêm túc của Vũ Huy một mực khẳng định phải phân công Nha Bảo đi công
tác mà không phải là ai khác, anh còn nghĩ có lẽ cô bé này sẽ khiến hắn ta vui
trở lại.
Ngày đầu tiên phỏng vấn
cô, Khánh Toàn cũng khá ngạc nhiên không hiểu Vũ Huy tìm đâu ra một cô bé đầu
óc nhanh nhạy đến thế, lại còn biết rõ tên họ, số điện thoại, đang thất nghiệp
vì phỏng vấn hụt khách sạn King. Lại còn bắt anh phải phân công Nha Bảo lên kế
hoạch đám cưới của Vân An… Chẳng lẽ mọi phỏng đoán của anh đều là sai?! Vũ Huy
và Nha Bảo không phải đang yêu nhau?! Nếu vậy, anh đã làm một việc sai lầm, Vũ
Huy nhất định sẽ không tha cho anh, một giọt mồ hôi chảy xuống bên thái dương của
Khánh Toàn. Không xong, thôi rồi, kiểu này đại hội cổ đông lần tới, xem ra anh
lại phải chật vật gay go đây.
Suốt ngày làm việc hôm đó, Nha Bảo cứ ngẩn ngơ như người mất
hồn. Cô đang tự hỏi, cô và Vũ Huy là quen biết nhau trước đây hay sao? Không
thì tại sao hắn ta lại ra mặt giúp đỡ cô như thế. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng
bị cô xóa bỏ, vì sao ư, mặc dù cô vốn là một đứa đãng trí không nhớ được tên họ
người ta nhưng mặt mũi chỉ gặp qua một lần tuyệt đối không quên được. Hắn ta và
cô chắc chắn chưa gặp qua trước đây, nếu không cô đã nhận ra hắn rồi. Không lẽ
hắn ta thích cô? Chuyện này lại càng không thể, hắn ta tuyệt đối không thể nào
để mắt tới cô, mà cô càng ngược lại không có cảm giác với hắn, vậy tại sao hắn
ta lại giúp cô? Càng nghĩ thì dấu chấm hỏi to đùng càng lởn vởn trong đầu, Nha
Bảo bóp bóp trán, đứng dậy rời khỏi công ty.
Vừa nhìn thấy cô ở cửa, bé Hạnh và bé Thiệt đã hoan hỉ ra mặt.
Hai đứa cùng đồng thanh la lớn:
- A! Chị Bảo!
- Hôm nay hai
đứa làm hả? - Nha Bảo đi vào, kéo ghế ngồi xuống, Chicco hôm nay vắng khách, cô
lại thói quen cũ uống café xay thêm chút vị bạc hà và bánh oreo giã nhuyễn.
- Lâu lắm
không thấy chị lên quán, hay là đang yêu đương anh nào đó? - Bé Hạnh nhìn cô