Polaroid
Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325404

Bình chọn: 8.5.00/10/540 lượt.

o tiểu ong mật ~~~" vừa

mói chấm dứt luyện tập ở câu lạc bộ xong Tô Nhan sung sướng hát bài nhạc thiếu

nhi thì bị Trần Tuyền khinh bỉ nhưng vẫn cứ vui nhảy nhót hướng tới phòng ngủ

của mình.

Buổi tối ăn cái gì thì tốt đây? Vùng sông nước Giang Nam có gan

lợn và bánh canh mật nhỉ? Tiểu thần trong nhà bếp sắp xếp nấu cơm sao? Nếu không

sao cứ đi hai bước lại cật lực nghĩ đến việc về nhà ăn cơm thế chứ? Nếu có thể

đều ăn một lần thì tốt ròi, cô cũng không phải rối rắm mà ăn như vậy. Tô Nhan

ngửa mặt lên trời thở dài, vì sao một ngày chỉ có ba bữa ăn chứ? Không đúng, cô

còn chưa tính bữa ăn khuya, kỳ thật là có bốn bữa chứ. Nhưng là vì sao 4 bữa như

vậy mà vẫn là không đủ đâu?

Rất nhiều người đối với việc không chế ăn như thế nào để không

mập thì đây là một loại hâm mộ lẫn ghen tỵ đi? Được lắm, các người phải đi hâm

mộ lẫn ghen tỵ với Tô Nhan đi. Bởi vì cô ấy chính là một loại người như

thế.

Cố Vi Ngôn từng vô số lẫn chỉ vào mặt Tô Nhan, bi phẫn muốn chết

mà gào, “Vì sao? Vì sao? Vì sao Tô Nhan cậu mỗi ngày trừ bỏ ba bữa ăn chính còn

có thêm buổi trà chiều, bữa khuya, ăn giống như trư thế mà không có mập được là

sao. Vì sao tớ ngẫu nhiên ăn khuya nhiều một bữa mà liền béo lên nhiều như vậy?

Thiên đạo bất công quá.”

Đương nhiên người vô tâm vô phế như bạn học Tô Nhan cũng co giật

khóe miệng, sau đó cái nên ăn vẫn là tiếp tục ăn.

Thời điểm Tô Nhan đang đắc chí vui mừng mà nhảy nhót thì cô đột

nhiên ngừng lại. Cách ghế đá còn hơn năm thước kia, hai tay vòng trước ngực,

chính là tựa tiếu phi tiếu ( cười

mà như không cười), không phải là Hứa yêu nghiệt sao?

Chết tiệt, sớm biết rằng sẽ thế này cô liền đi ra bờ sông nhỏ cho

rồi... Tô Nhan ảo não, ở trong lòng kêu lên.

Được rồi, kỳ thật hiện tại đã là một tháng sau ngày các câu lạc

bộ thu nhận thêm sinh viên mới. Từ một tháng trước nhìn đến Hứa yêu nghiệt cùng

nữ sinh kia, hai người thân mật khăng khít đứng dưới tán cây nói chuyện phiếm

xong thì Tô Nhan lại càng nhìn Hứa yêu nghiệt này càng không vừa mắt. Nguyên

nhân sao? Xem người không vừa mắt mà cũng cần nguyên nhân sao? Dù sao cô chính

là nhìn hắn không vừa mắt thôi.

A, đúng rồi. Sau đó Cố Vi Ngôn còn báo cáo lại rằng cô ấy nhìn

đến Hứa yêu nghiệt cùng nữ sinh kia hai người cùng nhau đi ăn

cơm.

Cái này trực tiếp làm cho miếng sườn lợn rán vừa vào đến miệng Tô

Nhan cũng bị cự tuyệt, sau đó bất kể là QQ hay tin nhắn điện thoại thì Tô Nhan

đều nhắn qua loa cho xong, một câu “mình bề bộn nhiều việc.”

Đúng vậy, Tô Nhan thực sự bề bộn nhiều việc. Tham gia 2 câu lạc

bộ, dàn nhạc MAYA sẽ bắt đầu biểu diễn, đến lúc đó suốt một thời gian dài, bọn

họ mỗi buổi tối đều phải ở trong trường tập diễn xuất. Lúc mới gia nhập trở

thành một thành viên đánh đàn, Tô Nhan chẳng những muốn luyện tập nhiều mà cũng

phối hợp với mọi người rất tốt.

Cho nên, giờ học nhiều, tập luyện ở câu lạc bộ hơn nữa cố ý lảng

tránh nên hơn một tháng nay Tô Nhan cũng chưa thấy qua Hứa Triết

Quân.

Kết quả là xuất hiện trường hợp này, Tô Nhan lảng tránh hơn một

tháng, tĩnh nhẫn nại của Hứa Triết Quân bị đánh tan không còn một mảnh, rút cuộc

là tới cửa bắt người.

Tô Nhan cúi đầu, thu hồi ánh mắt không nhìn tới cái phương hướng

kia, cước bộ nhanh hơn, quyết định xem nhẹ người này.

“Tô Nhan.” Đang lúc Tô Nhan lập tức muốn đi qua thì Hứa Triết

Quân trầm giọng gọi cô lại.

Tô Nhan quay đầu chống lại ánh mắt mang theo vài phẫn lãnh liệt

kia. Ánh mắt như vậy làm cho tâm can của Tô Nhan không tự chủ được mà run rẩy,

vẻ mặt Hứa Triết Quân không chút thay đổi nhìn cô, thật nguy

hiểm.

Khẽ cắn môi, Tô Nhan hỏi, “Làm sao? Tớ vội về phòng, Sở Sở cùng

mọi người đang chờ tớ về cùng đi ăn cơm.”

“Ngay cả việc nói chuyện cũng không có thời gian sao?” Hứa Triết

Quân đứng lên đi đến bên người Tô Nhan, từ trên cao nhìn xuống

cô.

Tô Nhan im lặng không nói gì.

Giằng co trong chốc lát, Hứa Triết Quân thở dài, ngữ khí có chút

nhu hòa, “Vì sao trốn tránh tớ?”

“Ai trốn cậu?” Tức giận tích tụ đã lâu, Tô Nhan liền trả lời, “Tớ

là thực sự bề bộn nhiều việc, giờ học nhiều còn muốn rút thời gian tham gia

luyện tập, chạy tới chạy lui chân không chạm đất.”

Hứa Triết Quân cười khổ, “Thật sự không phải trốn tránh tớ

chứ?”

“Vô nghĩa, không có việc gì trốn tránh cậu làm chi?” Tô Nhan liếc

mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hờn giận.

“Nếu không phải vậy cùng tớ đi ăn một bữa cơm đi.” Hứa Triết Quân

kéo tay cô, không ngờ lại bị Tô Nhan gạt ra.

Mắt nhìn tay phải rỗng tuếch, đáy mắt Hứa Triết Quân xẹt qua một

tia ảm đạm, khóe môi gợi lên một nụ cười khổ, liền như vậy lẳng lặng nhìn Tô

Nhan.

Tô Nhan hé miệng, ánh mắt không được tự nhiên bỏ qua một bên, “Sở

Sở cùng hai người kia còn đợi tớ về đi ăn cơm. Tớ đi về

trước.”

Nói xong, Tô Nhan liền vội vàng rời đi. Hứa Triết Quân đứng tại

chỗ nhìn bóng dáng Tô Nhanh bước nhanh rời đi, hơi hơi rũ mắt xuống không biết

là đang suy nghĩ cái gì.

Mấy ngày nay, Tần Mộc Phong rất hay tìm đến Tô Nhan. Trừ bỏ ngẫu

nhiên ăn bữa cơm, thời gian rãnh rỗi Tần Mộc Phong thậm ch