
riết Quân ngừng lại, đem đoạn
vừa mới viết loạn thát bát tao gì đó bỏ đi. Ngồi trước màn tính máy tính, Hứa
Triết Quân phát hiện hắn cái gì cũng làm không được. Mắt thấy thời gian cũng đã
đến gần 6h, Hứa Triết Quân thở dài, đứng dậy ra ngoài.
Tô Nhan ngồi trong phòng sau hậu trường để chuẩn bị, ôm túi khoai
tây chiên lớn vừa ăn vừa kiếm lại niềm vui, như đói bụng đã ba ngày ba đêm giống
nhau,bỏ từng miếng lớn vào chính miệng mình. Đúng vậy, Tô Nhan đang cố gắng giảm
sức ép, chỉ có như vậy càng không ngừng ăn mới có thể giảm bớt một chút khẩn
trương trước khi lên sân khấu.
“Tiểu Nhan Nhan, tôi tới bây giờ chưa thấy qua người nào không hề
cố kỵ như vậy, con gái gì mà tùy tiện ăn như thế chứ..” Lạc Thiên tay cầm đàn
tay vỗ trán, vẻ mất như là hỏng mất rồi.
Đối mặt với Tô Nhan như vậy, vẻ mặt người hát chính Tống cẩn cũng
là bất đắc dĩ, “A Nhan, có cần khẩn trương như vậy không?”
Tô Nhan buông miếng khoai trong tay, hung hăng trừng mắt liếc
nhìn Tống Cẩn một cái, tức giận nó, “Đội trưởng đại nhân, nếu chính là làm người
đánh đàn thì tôi sẽ khẩn trương như vậy sao?”
Cũng không ngẫm lại là ai hại cô hiện tại khẩn trương như vậy
sao?
“Khụ.. khụ...” Thân là đầu sỏ gây chuyện nên Tống Cẩn xấu hổ bỏ
qua một bên đầu, ánh mắt lóe ra.
“Hihi, A Nhan nhà người ta là người đánh đàn, cậu còn muốn cô ấy
lên đài ca hát không phải là ép buộc sao?” Tần Nguyệt là tay chơi Bass cười hớ
hớ ngồi vào bên người Tô Nhan, tay thò lấy miếng khoai tây chiên bỏ vào
miệng.
Tống Cẩn nhìn mắt cười của Tần Nguyệt rồi nói, “Tớ là thấy A Nhan
hát rất êm tai thôi...”
“Thôi đi, rõ ràng là cậu lười.” Tay trống Tư Tĩnh nam vừa vào cửa
đã nghe được lời nói của Tống Cẩn, không chút do dự mà chọc thủng lời nói
đó.
Chúng bạn xa lánh khiến Tống Cẩn ngồi xổm xuống một bên vẽ vòng
tròn, bọn họ đều không hiểu hắn. Hắn chỉ là vì sự phát triển của dàn nhạc mà lo
lắng, muốn bồi dưỡng tốt Tô Nhan về sau làm trụ cột. Thế nhưng không một người
hiểu được cho hắn... khóc. Tống Cẩn thân là đội trưởng, tâm linh non nớt lại lần
nữa bị đả thương nặng nề.
“Tớ nói này A Nhan, cậu khi ở trung học không phải hàng năm đều
tham gia ca hát sao? Chẳng lẽ cậu mỗi lần đều...” Tần Nguyệt đối với phán đoán
của chính mình có điểm sợ hãi.
Tô Nhan tạm dừng một chút, hai mắt đều là ai oán, nặng nề mà gật
đầu “Mỗi lần đều ăn..”
Đáp án như vậy làm cho những thành viên trong dàn nhạc MAYA đều
yên tĩnh một mảnh...
“Làm sao vậy?” Vừa đầy cửa vào Tần Mộc Phong thấy không khí yên
tĩnh đến kỳ quái nên bèn hỏi.
Tống Cẩn thấy bạn tốt đến dây, đem hắn kéo qua một bên chỉ vào Tô
Nhan mà nói, “Tô Nhan trước khi lên biểu diễn đều khẩn trương như là sắp chết
vậy, nếu không cậu thử xem có cách nào làm cho cô ấy thả lỏng
không?”
Nghe được đề nghị của Tống Cẩn, tất cả mọi người gật gật đầu,
“Đúng đúng, Mộc Phong, cậu nghĩ cách làm cho cô ấy thả lỏng
đi.”
Tần Mộc Phong đi đến trước mặt Tô Nhan, nhìn đến bao khoai tây
chiên lớn trong người cô thì biết, “Như thế nào vẫn giống trước kia như vậy, lần
này chỉ làm người đánh đàn cũng không phải ca hát, khẩn trương cái gì
chứ?”
“Đội trưởng nói để cho em làm người hát chính thứ hai...” Tô Nhan
ngẩng đầu, cực kỳ u oán nói.
“Tống Cẩn?” Tần Mộc Phong quay đầu nhìn Tống Cẩn, nhìn thì như
cười nhưng trong ánh mắt là ý tứ cảnh cáo rất mạnh.
Xong rồi, tìm lầm đối tượng xin giúp đỡ rồi. Tống Cẩn hối hận gần
chết, vội vàng giải thích, “Tô Nhan hát hay như vậy, tớ đây chỉ là không muốn để
mất người tài thôi mà.”
Tần Mộc Phong trừng hắn hồi lâu, mới xoay người nói với Tô Nhan,
“Đừng khẩn trương, cũng không phải là lần đầu tiên ca hát. Hơn nữa hát không tốt
cũng không sao.”
Tô Nhan quyệt miệng, không hiểu được sao không thể giảm bớt đi
một nữa mà vẫn cứ tiếp tục như cũ nhưng động tác bỏ khoai vào miệng còn nhanh
hơn.
Không cần lực nha.. tất cả các thành viên của dàn nhạc đều vô lực
gục đầu xuống.
Tần Mộc Phong nhìn căn phòng rồi sờ đầu Tô Nhan, cười nói, “ Mau
bắt đầu đi, anh ra ngoài trước. A Nhan, thả lỏng, không có việc gì. Mọi người
đều cố lên.”
Đợi cho Tần Mộc Phong đi rồi, Tần Nguyệt tiến đên bên người Tô
Nhan, thần bí hề hề hỏi, “A Nhan. Cậu tính khi nào thì nói tuyên bố chính thức
với Tần đại soái ca của chúng ta thế?”
“A... tuyên bố chính thức?” Tô Nhan trong lúc nhất thời không lý
giải được hàm nghĩa của cụm từ “Tuyên bố chính thức.”
“Chính là cậu chừng nào thì chấp nhận Tần đại soái ca làm bạn
trai của cậu?” Tần Nguyện hỏi trắng ra.
Tô Nhan sửng sốt một chút, không nói gì chỉ cúi đầu tiếp tục cầm
lấy miếng khoai chiên bỏ vào miệng.
Tần Nguyệt trợn mắt há hốc mồm mà kêu lên, “A Nhan, cậu sẽ không
quyết định chuyện này sao?”
Lông mày Tô Nhan nhíu lại thành một hàng, mân miệng rối rắm không
biết trả lời như thế nào. Nói thật cô xác định không quyết định chuyện này nhưng
nói thật có thể hay không có nguy hiểm?
“Được rồi, đã đến giờ lên sân khấu. Đều đã chuẩn bị tốt, phía
dưới là thời khắc của chúng ta.” Tổng Cẩn phát hiện thời gian sắp đến, kêu mọi
người bắt đầu chuẩn bị.
Lạc