XtGem Forum catalog
Yêu Nữ Tiểu Nương Tử

Yêu Nữ Tiểu Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322755

Bình chọn: 7.5.00/10/275 lượt.

nữa hay không?

Gương mặt tuấn tú cứ vậy mà lạnh giọng nói cứng rắn…

- Nàng khỏe hay không chẳng liên quan đến việc ta trừng phạt cả!

- Không được… thiếp vẫn còn đau! Dẫu chàng có giận có ghét cũng phải thương xót thiếp một chút chứ.

- Đã ghét giận thì thương xót cái gì nữa? Lúc nàng nói dối ta thì có thương xót suy nghĩ cho ta hay không không?

Cuối cùng Tống Minh không thể nén bình tĩnh, nổi giận lớn tiếng với nàng. An An co ro ôm chặt chăn bông, người nép vào vách tủ nhìn hắn như thế mắt lại ứa lệ nói lí nhí…

- Nếu không xót xa sợ chàng tổn thương thêm thì thiếp đâu có bỏ trốn!

- Đừng có nói như thế nữa ta không tin đâu! - Tống Minh cố cứng rắn không yếu lòng vì lời nói của nàng. An An mím môi uất ức trả lời lại.

- Hic… sao mà không nói? Người ta nhiều lần không muốn nói dối nữa bỏ đi toàn là chàng giữ lại. Giờ cũng vậy nè… giữ thiếp ở lại làm gì rồi chứ ngồi đó mà chửi thiếp!

Nàng nói rồi òa khóc làm hắn cả kinh. Sự việc sao lại chuyển hướng bất lợi như vậy, hắn còn phải giận dữ tàn nhẫn thêm với nàng nữa mà lại thành kẻ làm sai rồi. Nàng quả rất lợi hại, cả khi bại lộ vẫn có thể làm hắn bị động đến mức này. Tống Minh rống giọng gầm lên…

- Vậy giờ nàng cho là lỗi của ta sao? Đừng có nói rằng nàng nói dối là do ta đó! - Hắn xem nàng chối cải thế nào tội trạng của nàng thì An An không thua gì cải ngay.

- Chứ còn gì nữa!? Người ta vốn định giả chết chút thôi ai biểu chàng từ đâu xuất hiện nhận nhầm đem người ta về phủ làm tân nương của chàng chứ?

Nghe nàng đổ tội hắn tức đến thở hắt ra không sao chịu nổi.

- Nàng… Nói dối rồi còn ngang ngược!

- Ngang ngược bao giờ? Còn nữa… thiếp có định ở lại nhà chàng lâu đâu nhưng ai say rượu về cướp thân thể thiếp trước? Thiếp là nữ nhi thất thân dĩ nhiên phải theo chàng rồi chẳng lẽ đi để người đời phỉ bán không biết giữ gìn trinh tiết sao?

An An cư nhiên nói một loạt không cho hắn có chút kẻ hở nào để chen vào nói. Tống Minh mang sắc mặt vừa giận vừa tức bị nàng quay một vòng thành kẻ có lỗi chính trong chuyện này.

Nhưng lời lẽ của nàng chặt chẽ vô cùng hợp lí, hắn biết cải lại làm sao đây. Đại tướng quân có giỏi ở lĩnh vực khác cũng không lí sự lại nha đầu thanh lâu như nàng. Hôm trước Tống Minh quá tức giận như hổ dữ bị đạp đuôi nàng đành cam chịu, nhưng hôm nay thần sắc hắn có vẻ bình tĩnh hơn chẳng lẽ nàng không giành lại công bằng cho mình.

Tống Minh đã thở phì phì tức nhưng không đến mức giận dữ quên hết mọi lí trí như hôm trước đối với nàng.

- Nàng mà không bị đem xử lăng trì ta thật không phục!

- Ấy… đó là tội thông dâm, tội thiếp đâu có trầm trọng đến mức đó chứ!

- Vậy thì muốn ta xử phạt như hôm trước mới đúng phải không?

Nét mặt hắn giận đến ngầu ngầu làm An An hốt hoảng bò bò rồi buông chăn cố chạy. Hắn ỉ to lớn, sải chân một bước bằng hai ba bước của nàng nên nhanh chóng bắt lại. Nàng rất sợ phải chịu đau như thế lần nữa nên chưa gì đã tự ôm lấy đầu mình.

Tống Minh nhìn nàng, thấy trên cổ tay nàng vết bầm theo dấu bàn tay hắn nắm vẫn còn rõ. Do hắn quá mạnh tay hay do nàng da thịt non nớt yếu đuối không chịu nổi. An An chỉ biết khóc thút thít nói…

- …người thiếp còn đau lắm… chàng tha cho lần này lần sau thiếp hứa sẽ ngoan cho chàng trừng phạt, hành hạ tùy ý nửa lời cũng sẽ không phản đối đâu!

Trông nàng run rẩy sợ, lòng hắn vẫn giận nhưng có gì đó kiềm chế hắn lại. Chính là vì yêu thương nàng nhiều hơn tức giận mới phải chịu đau lòng. Vả lại ban nảy kiểm tra thân thể nàng thế kia chỉ sợ hắn hành hạ thêm lần nữa nàng sẽ không chịu nổi.

Cuối cùng Tống Minh lạnh lùng buông tay nói…

- Mặc quần áo vào rồi ngủ ở ghế trường đi!

Hắn xoay đi tiến về giường có ý đi ngủ không quan tâm nàng nữa. An An tự nhìn lại mình mà xấu hổ vì nảy giờ khỏa thân chạy lung tung còn quăng cả chăn trước mặt hắn như thế.

Tống Minh nằm xuống mặc kệ tiếng loạt soạt nàng tự mặc áo. Mặc xong An An cắn cắn môi nhìn cái ghế trường không êm ái lắm rồi nói lí nhí…

- Thiếp còn bệnh không thể ngủ giường sao?

Hắn đã nén giận tha cho nàng rồi mà nàng vẫn còn vòi vĩnh nữa nên lớn tiếng.

- Không thể! Nàng có biết ta đang muốn giết nàng lắm không sao cứ nói mãi thế!

- Ây… giết thê tử bị tội lăng trì đó. Nhưng chàng đừng có nói thiếp không phải vợ chàng nha… thiếp vẫn đang là Tĩnh Nghiên đó!

Tống Minh lại thở hắt ra vì tức, xem bộ dạng nàng có thật là biết tội hay không đây? Nhìn thấy hắn lườm mắt đáng sợ như thế An An không dám cao giọng, vội an phận chạy ngay đến ghế. Thấy nàng yên hắn cũng nhịn xuống nằm yên trên giường một mình.

Giận nàng vừa khó chịu lại vừa tức điên. Tự dưng giờ hắn thấy rất mơ hồ là nàng có thật đã tàn nhẫn dối gạt mình không vì trông nàng lúc này cũng vẫn lém lĩnh, mang chút xấu xa như bình thường trước đó.

Chợt trong chăn, An An khẽ đưa đầu ra nói….

- Nếu thiếp thật muốn lợi dụng nói dối chàng thì đã không nói ra trước. Thiếp biết nếu để chàng tự phát hiện sẽ còn giận hơn gấp bội nên mới nói ra hết… chàng thử suy nghĩ lại những việc thiếp làm nha!

Tống Minh định tức giận mắng nàng ngụy biện không hiểu sao lại không nói gì. Hắn nằm trên giư