Yêu Nữ Tiểu Nương Tử

Yêu Nữ Tiểu Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322760

Bình chọn: 9.5.00/10/276 lượt.

ha thứ cho con nha!

- Sao vậy? Có gì mà phải tha thứ? - Mẹ chồng dịu dàng vuốt tóc nàng ra chiều âu yếm.

- …con chỉ là ăn không nổi nữa!

- Được rồi! Chiều nay mẹ nấu món khác ngon hơn cho con nhé!

Nàng cười nhẹ vừa buồn vừa vui. Mọi thứ tốt đẹp này đều sẽ mất hết sao? An An bâng quơ nghĩ đến cơn giận của Tống Minh đã nguôi ngoai phần nào chưa? Nhiều ngày này hắn không về nhà, nàng biết hắn không muốn nhìn thấy mình, thế tại sao vẫn giữ nàng ở lại.

Trên người nàng thân thể vẫn còn đau đớn nhưng cũng có chút khuyên giảm, hi vọng vết thương lòng kia của Tống Minh có thể cũng sẽ lành từ từ như thế.

Thiếc Bân đi vào nhìn Tống Minh ngồi trên ghế, ánh mắt vô hồn, vẻ mặt băng giá. Dẫu chủ nhân luôn đem cái mặt lạnh lẽo nhàm chán ra ngoài nhưng con người cũng không tỏ ra đáng sợ, xa cách như thế.

- Bẩm thiếu gia, bìa rừng quanh đó nô tài cho người lục soát không có xác hay xương như người xác định cả!

Tống Minh nghe, ánh mắt dịch nhẹ. Không còn cả xương hẳn là xác của Dương Tĩnh Nghiên thật đã sớm bị thú rừng ăn xác tha đi mất rồi. Quanh khu rừng đó vắng vẻ chỉ có sơn tặc, thổ phỉ là nhiều, nếu trong tầm gần năm tháng qua có người phát hiện cũng đã đi báo quan rồi.

Coi như cái chết của Dương Tĩnh Nghiên khó mà bị phát hiện nếu không có người nhà họ Dương nhìn thấy nương tử của hắn không phải người thật. Tống Minh ngẫm xong đứng lên nói…

- Được rồi! Ngươi lui về nghỉ đi!

- Dạ, thiếu gia!

Tống Minh đi về phủ sau nhiều ngày nhốt mình tại Hình bộ tự gặm nhắm nỗi đau và trấn tĩnh suy nghĩ. Lòng hắn đau đớn, nghĩ đến nàng là vô cùng đau đớn. Nhưng hắn không thể cho nàng ra đi, trước vì không thể dễ dàng bỏ qua êm xuôi như thế phải trả đũa những gì nàng đã làm ra, sau hắn không thể không giữ nàng bên cạnh… hắn biết dù đau đớn sinh hận với nàng cũng không thể đột nhiên hết yêu nàng ngay được.

Tống Minh đẩy nhẹ cửa khuê phòng quen thuộc. Hắn lạnh lùng thầm nghĩ việc mình làm nàng tổn thương như thế sẽ làm nàng sợ hãi mình. Nhưng hắn biết phải làm sao khi trái tim nhuốm giận, khốn khổ đến thế không thể không trút giận với nàng.

Song quang cảnh đập vào mắt hắn không thể nào tin nổi, “kẻ tội đồ” ngủ sung sướng trên giường cuộn tròn người trong chăn ấm với thói quen cũ không thể bỏ – ngủ không mặc áo.

Mấy đêm qua không có ai mặc lại áo cho hay ôm ấp nàng nên người nhiễm chút khí lạnh ho nhẹ khi ngủ một cách vô thức. Tống Minh bước đến nhìn thế này quả thật cứ như đùa hắn càng thêm giận nàng hơn mà.

- Tỉnh dậy! Ai cho nàng có thể ngủ ngon như thế hả?

- Ưhm… thiếp buồn ngủ lắm phu quân… người thiếp còn đau lắm không muốn nữa đâu…

Nàng nói mơ mơ hồ hồ theo thói quen không nhớ hắn là đang giận mình, cứ vậy xoay người qua ngủ tiếp ngon lành. Nghe thế Tống Minh có chút xíu quặn lại trong lòng, bất giác cũng khẽ vén tóc nàng nhìn nơi vai mềm vết cắn hắn để lại còn chưa lên da non, dấu tích chắc chắn sẽ để lại sẹo thôi.

Sau đó hắn lại kéo chăn ra nhìn thân thể nàng đọng lại nhiều vết bầm tim xanh trên da từ lưng cho đến đùi. Chẳng chần chừ do dự, Tống Minh lại cởi nốt nội y kiểm tra nơi tư mật nữ nhi đã bị hắn tàn nhẫn ép buột quả nhiên vẫn còn sưng nhẹ chưa lành hẳn.

Môi hắn mím lại, hắn đang thấy hối hận sao vì việc đã làm lúc quá nóng giận. Nàng xấu xa lừa dối hắn như thế, hắn còn quan tâm làm gì nữa chứ.

Cuối cùng An An mới chịu choàng tỉnh thấy bóng người trên giường, tay còn đang chạm vào người mình khiến nàng hốt hoảng thoái lui ngay. Tống Minh đưa mắt lạnh nhìn nàng đang co ro sợ mình.

Không phải người lạ xông vào phòng cũng không đến nổi nhưng là Tống Minh nàng lại sợ theo kiểu khác. Căn phòng yên ắng đến đáng sợ khi cả hai cứ nhìn nhau trong ánh đèn mờ, nàng tựa con mồi nhỏ còn hắn là mãnh thú dữ tợn. Cuối cùng An An dốc hết can đảm lí nhí lên tiếng…

- Chàng mới về sao?

- Cho nàng ở đây xem ra lại định sung sướng thoải mái sống có đúng không? - Giọng Tống Minh mang chút chua chát khiến An An nói ngay.

- Không phải… thiếp bị cảm nhẹ, mẹ cho người sắc thuốc uống liền ngủ li bì không phải cố ý ngủ ngon đâu!

Nàng nói rụt rè, mấy đêm liền nhớ Tống Minh đã không còn yêu mình, căm hận thì nàng có ngủ yên đâu. Hắn đưa mắt nhìn gương mặt ngây thơ nàng đang bày ra thật không đoán được lại là sự dối trá nào khác của nàng hay không?

Nhưng giọng nàng có chút khàn khàn xem ra nói bệnh cũng không phải giả. Hắn giơ tay đến nhưng chưa gì nàng đã ôm chăn cuống cuồng trốn khỏi giường đầy hốt hoàng. Tống Minh nhìn nàng sợ hãi nói run lên…

- Thiếp biết chàng giận, muốn trừng phạt thiếp nhưng chờ thiếp khỏe có được không?

Tống Minh giơ tay đến nhưng chưa gì nàng đã ôm chăn cuốn cuồn trốn khỏi giường đầy hốt hoàng. Hắn nhìn nàng sợ hãi nói run lên…

- Thiếp biết chàng giận, muốn trừng phạt thiếp nhưng chờ thiếp khỏe có được không?

Nàng thật thà đề nghị phá tan chút căng thẳng vốn phải có giữa cả hai sau mọi chuyện. Trông nàng như nguyện chịu mọi hình phạt, ăn năn hối cải và nàng lúc nào cũng như thế có tí lém lĩnh, tinh quái. Tống Minh lại càng khó chịu mập mờ không biết có phải nàng lại đang dùng bộ mặt giả dối giả vờ


Snack's 1967