XtGem Forum catalog
Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321964

Bình chọn: 7.00/10/196 lượt.

sai lầm cùng một

người ngày ngày chung đụng, cho dù một giây đồng hồ cũng sẽ làm cho cả

hai đau khổ.

"Tinh Tinh, không có người mẹ nào hi vọng con gái

mình không hạnh phúc, mẹ tớ sẽ không hại tớ." Lời nói này là nói cho

Uông Tinh Tinh nghe, nhưng thật ra là đang nói cho mình nghe, tự thuyết

phục bản thân.

Phát hiện lời thuyết phục mơ hồ đó, Uông Tinh Tinh nhìn cô chằm chằm "Kha Dụ Phân, làm sao cậu vẫn là loại người ích kỷ

làm cho người khác chán ghét trước kia hả?"

"Tớ…" Uông Tinh Tinh lên án cô làm cho cô cảm thấy kinh ngạc.

"Đúng, chính là cậu, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà cậu cũng không thay đổi dù chỉ một chút, vẫn còn là người ích kỷ làm cho tớ chán ghét, vốn tớ

muốn quên sạch chuyện quá khứ nhưng khi nhìn bộ dáng của cậu bây giờ, tớ thật sự vô cùng muốn nổi giận. Cậu có biết là mặc dù trong mọi chuyện

mẹ Kha có những cử chỉ đấu đá làm cho người khác phiền chết đi được,

nhưng thật sự để cho người khác phải tức giận đau lòng thì vẫn là cậu

——" Uông Tinh Tinh quyết định bất cứ giá nào cũng phải nói cho Kha Dụ

Phân biết.

". . . . . . Tại sao?" Cô chưa bao giờ nghe người khác nói chuyện này. Vả lại chuyện này và hôn sự của cô có quan hệ gì?

"Bởi vì cậu biết rõ mẹ Kha làm như vậy sẽ phá hư tình bạn của chúng ta,

thương tổn lòng tự tôn của tớ, nhưng từ đầu đến cuối cậu cũng không hề

nói một câu. Nói cho cùng, cậu là đồng phạm với mẹ Kha, không nghĩ tới

bây giờ cậu lại vẫn không đổi. Có vẻ làm đồng phạm đã làm cho cậu nghiện rồi."

"Cậu có nghĩ tới không, cậu không cự tuyệt thật ra là đánh mất cơ hội theo đuổi của người đàn ông chân chính mang lại hạnh phúc

cho nửa đời sau của cậu? Trước kia cậu chôn vùi tuổi thanh xuân của tớ.

Bây giờ cậu lại lôi kéo một người đàn ông xa lạ, cùng nhau chôn vùi hạnh phúc của hai người. Kha Dụ Phân, mỗi lần cậu đều phải kéo theo một

người làm đệm lưng cùng chết với cậu mới được sao?"

Uông Tinh Tinh nghiêm nghị lên án làm sắc mặt Kha Dụ Phân trắng bệch, cảm thấy đau lòng "Tớ...tớ không có. Tớ chỉ . . . . ."

Bởi vì lúc đầu cô ngây thơ làm phản nên hại mẹ gặp chuyện ngoài ý muốn, vì

vậy cô áy náy ưng thuận cam kết rằng đời này cô phải ngoan ngoãn, vĩnh

viễn đều phải ngoan ngoãn, không thể để mẹ khổ sở cho nên mới phải thuận theo mọi chuyện, không được làm phản.

Cô không phải cố ý muốn thương tổn Uông Tinh Tinh. Đừng nói là kéo một một người làm đệm lưng cho cô.

"Quan trọng không phải là cậu có nguyện ý hay không, mà là cậu đã làm như

vậy." Uông Tinh Tinh tức giận hung hăng nói "Kha Dụ Phân, cậu đã yêu

chưa? Cậu biết cuộc sống thật ra có rất nhiều lựa chọn khác nhau không?

Gả cho một người không phải người đàn ông mình yêu, thật sự cảm thấy vui không? Cậu sẽ hạnh phúc sao? Cậu còn cười được sao?"

"Tớ. . . . . ."

"Tớ có thể trực tiếp nói cho cậu biết, đáp án tuyệt đối đều là KHÔNG, nhưng nếu như lấy được nhiều câu trả lời không như vậy, cậu vẫn có thể thờ ơ, vậy tớ chỉ có thể nói…… Cậu thắng, tớ nghiêng người bái phục." Nói

xong, Uông Tinh Tinh cầm bao lớn bao nhỏ lên rồi xoay người rời đi. Bởi

vì cô sợ bản thân còn không đi thì sẽ mất khống chế động thủ đánh người. Nhưng lời muốn nói còn chưa nói xong, tựa như vẫn còn cảm thấy bức bối cho

nên cô lại cầm bao lớn bao nhỏ xoay người đi lại bên cạnh Kha Dụ Phân,

một tay chống cái bàn, nghiêm túc cẩn thẩn nói với cô ——

"Quên

nói cho cậu biết, mặc dù trước kia tớ cái gì cũng thua cậu nhưng có một

thứ tớ chắc chắn không thua cậu. Đó chính là dũng khí. Bởi vì có dũng

khí, cho nên tớ mới bạo gan có được hạnh phúc. Thật đáng buồn cậu lại

chỉ có thể bị động nhận dũng khí mà mẹ cậu đưa cho cậu, cái này có lẽ

rất quang vinh và chói lọi, nhưng cậu không thích hợp. Cậu không phải là không thể ngăn cản, cậu chỉ gian xảo giao quyền quyết định cho người

khác, để cho người khác thay cậu gánh chịu tất cả thì thật là xấu."

"Đó là bởi vì mẹ tớ. . . . . ." Kha Dụ Phân cố gắng giải thích.

"Đừng lấy cớ lúc mẹ Kha tai nạn xe cộ ra nữa, đây chẳng qua là một việc ngoài ý muốn, là do đối phương vượt đèn đỏ. Cậu diễn vai chuộc tội đó cũng đã lâu rồi. Cho dù muốn chuộc tội, cậu cũng không nên kéo một người đàn

ông khác theo, cậu không có tư cách giẫm đạp hôn nhân thần thánh. Xem

ra, cậu đẹp ngọt ngào tinh tế như vậy chỉ là biểu hiện của một đứa con

nít mà thôi." Nói một hơi nhiều thứ như vậy rồi Uông Tinh Tinh vui vẻ

thở ra.

Mình là biểu hiện đẹp ngọt ngào tinh tế của một đứa con nít?

Nhiều năm qua, cô mệt mỏi diễn vai con gái ngoan cho mẹ như vậy lại bị Uông Tinh Tinh nói thành biểu hiện của đứa con nít.

"Xin lỗi, lời nói của tớ luôn nặng như vậy, nhưng tớ không còn từ gì để hình dung cậu nữa rồi. Hẹn gặp lại." Lần này, Uông Tinh Tinh đi thật sự

không quay đầu lại.

Kha Dụ Phân bị thuyết giáo làm sững sờ đứng yên tại chỗ, thật lâu sau cũng không nói được lời nào . . . . . .

Kha Dụ Phân, cậu đã từng yêu sao?

Cậu biết cuộc sông này có rất nhiều lựa chọn hay không?

Gả cho một người không phải người đàn ông mình yêu, thật sự cảm thấy vui không? Cậu sẽ hạnh phúc sao? Cậu còn cười được sao?

Cô đáp k