Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321945

Bình chọn: 8.00/10/194 lượt.

i cô, làm bạn chân thành với một người yếu ớt dỗi hơn

như cô.

Nhưng sau này lại xảy ra chuyện bất hạnh ngoài ý muốn như vậy khiến người vô tội như anh lại phải mang tội danh thì không nói, mà cô còn vô tình cự tuyệt tình bạn chân thành của anh. Đến bây giờ nghĩ

lại, cô vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi với anh.

"Không ngờ tớ lại

gặp cậu ở chỗ này, nếu Bạch Thư Duy cũng ở đây thì tốt. Nếu cậu ta nhìn

thấy bộ dáng hạnh phúc bây giờ của tớ, nhất định sẽ hối hận lúc đầu

không chịu nhận lời tỏ tình của tớ, ha ha ha……" Uông Tinh Tinh cười hi

hi ha ha nói.

Phát hiện Kha Dụ Phân không lên tiếng, Uông Tinh

Tinh thu lại nụ cười nhìn cô, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ. Nhìn đi,

nhíu mày, nét mặt hoang mang bối rối, nhìn thế nào cũng không cảm thấy

vẻ mặt vui vẻ của một cô dâu sẽ lên xe hoa vào ngày mai.

Tìm được người bạn đời cầm tay mình suốt quãng đời còn lại không phải là chuyện

đáng mừng sap? Thế nào nhìn cô ấy lại uất ức giống như sắp bị đưa lên

đài để tế sống vậy.

"Thế nào?" Uông Tinh Tinh dùng cùi chỏ đụng đụng cô.

Bỗng lấy lại tinh thần, cô cười che giấu "Không có, tớ có làm sao đâu." Xoắn xoắn tóc một cách thanh nhã, che giấu mất hồn của mình.

Uông Tinh Tinh xem thường nhíu mày "Cậu còn làm bộ dạng lừa gạt tớ. Cậu không soi gương sao?"

"Thế nào?" Cho là trên mặt mình có vết bẩn, Kha Dụ Phân theo bản năng sờ sờ mặt.

"Tớ thấy cậu chuẩn bị lấy chồng mà cả người ủ rủ, chẳng lẽ sắp minh hôn à?"

(*minh hôn: đám cưới ma. Ở đây hiểu là không phải cậu cưới ma chứ)

"Khụ khụ. . . . . . Cậu nói bậy bạ cái gì đó, Chu Lập đạt. . . . . . Ách,

chính là vị hôn phu của tớ, anh ta chưa có chết." Uông Tinh Tinh nói

chuyện không che đậy miệng khiến Kha Dụ Phân sững sờ.

"Tớ không

nói bậy, nhớ tới một ngày trước khi tớ lấy chồng thì quả thật hưng phấn

đến mức giống như đang uống thuốc lắc, thức trắng đêm không ngủ. Có ai

lại như cậu không? Không hề có vẻ gì gọi là vui mừng." Uông Tinh Tinh

phản bác lại.

"Tớ...tớ vẫn luôn như vậy mà." Nghiêm túc, cứng

nhắc, khô khan, không thú vị. . . . . . Kha Dụ Phân bỗng nhiên nhớ tới

những lời mà bạn cùng lớp từng nhận xét về cô.

"Aizzz… Thành thật mà nói, cậu thương anh ta sao?"

Đôi mắt đẹp của Uông Tinh Tinh nhìn cô, vẻ mặt cô vô cùng nghi hoặc thốt ra "Người nào?"

Uông Tinh Tinh hung hăng liếc mắt, tức giận hỏi ngược lại: "Đương nhiên là vị hôn phu của cậu, nếu không thì còn là ai?"

A di đà Phật, cô còn tưởng rằng cô ấy hỏi Bạch Thư Duy.

Kha Dụ Phân âm thầm thở ra, dùng nụ cười khúc khích để che giấu rồi trả lời như đang đọc thuộc lòng trong sách giáo khoa: "Chu tiên sinh là người

rất tốt, có nhiệt tình với công việc, có kiên nhẫn với người khác, cũng

rất hiền lành, vô cùng. . . . . ." Cô nghiêm túc trả lời các ưu điểm của Chu Lập Đạt, nhưng không trả lời thẳng vấn đề Uông Tinh Tinh hỏi.

Chu tiên sinh? Mẹ nó, mình còn tưởng là giáo sư Lâm. Trên đời này có ai gọi chồng của mình như vậy không? Bây giờ có kiểu gọi này nữa sao? Uông

Tinh Tinh cảm giác nóng bừng trong người.

"Dừng." Cô nghe không

nổi nữa, dùng sức hít sâu để tránh cho mình hộc máu mà chết "Kha tiểu

thư, bây giờ không phải là đang chọn đại biểu cho chuyên mục người tốt

việc tốt."

Không nhịn được nhìn Kha Dụ Phân hồi lâu, thấy thế nào cũng có cảm giác có cái gì không đúng, người này căn bản chưa từng yêu, cũng không chân chính thích người nào. Nếu như chỉ vì đối phương là

người tốt liền kết hôn, nhất định về sau sẽ xong đời. Lời nói không để

trong lòng cô liền nói.

"Còn kịp." Cô vỗ mạnh lên bả vai của Kha Dụ Phân.

Bả vai gầy nhỏ của Kha Dụ Phân nghiêng một cái, nghi ngờ không hiểu "Cái gì còn kịp?"

"Đào hôn đi." Vẻ mặt cô ấy vô cùng nghiêm túc.

"Gì? Cậu. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn của Kha Dụ Phân khẽ nhếch, đôi mắt

đẹp trợn tròn, thật lâu mới thốt ra một câu "Cậu đang nói đùa sao?"

"Bộ tớ là nghệ sĩ hài sao, ăn no rửng mỡ đùa giỡn với cậu à. Tớ nói thật,

chẳng lẽ cậu muốn để mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn được nữa sao?

Kết hôn là đại sự cả đời." Còn nữa, hôn nhân là thần thánh rất thiêng

liêng, người giẫm đạp thần thánh nhất định sẽ gặp báo ứng.

Chính

bởi vì biết là cột mốc lớn trong đời, hôn lễ ngày mai vô cùng quan

trọng. Kha Dụ Phân cảm giác mình đang bị Uông Tinh Tinh đảo loạn sự bình tĩnh của bản thân nên ngưng hẳn vấn đề nguy hiểm này lại.

"Tinh

Tinh, đừng làm rộn, cậu quên hôn lễ của tớ là ngày mai sao? Mặc dù đây

là chuyện hai bên cha mẹ làm chủ hôn sự, nhưng không có nghĩa là chúng

tớ sẽ không hạnh phúc, ba mẹ tớ ban đầu cũng do lệnh của ông bà tớ, mai

mối mà thành." Cô mang ra tất cả lý do mẹ cô thuyết phục cô để nói, giữ

vững tín niệm của bản thân.(*tín niệm: quan niệm bản thân tin tưởng)

"Sẽ không hạnh phúc." Uông Tinh Tinh thẳng thắn nói. Cô hiểu Kha Dụ Phân,

nếu như Kha Dụ Phân có thể chấp nhận số phận cũng được, nhưng cô ấy

không thể, cô ấy chỉ đè nén ở trong lòng mà thôi.

Những điều cô ấy nghĩ người ngoài như cô cũng thấy, không lẽ Kha Dụ Phân cũng không biết, cô ấy thật sự là đang trốn tránh.

Cô ấy xem mọi chuyện quá đơn giản, căn bản là mơ hồ,