Teya Salat
Yêu

Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321560

Bình chọn: 7.5.00/10/156 lượt.

đây là nụ cười đầu tiên mà tôi nhìn thấy từ anh kể từ khi tôi đặt chân tới đây.

"Gì ạ?" Tôi tuởng mình nghe nhằm.

"Không phải em luôn nói là muốn gặp con sao?" "Vâng, vâng".

Tôi gặt đầu lia lịa như Sợ- anh đổi ý.

Từ lúc Quàn Lâm thõng báo tin này, tôi Cực kỳ phấn chấn đến nỗi cả đêm không ngủ được, Cứ lăn qua lăn lại, trong đầu vang lên bao nhiêu câu hỏi.

Ngày mai mình nên nói chuyện gì Với bé? Tử Thiện luôn thích chơi tennis, liệu bé có hỏi tôi là chi có thích danh thủ A không? Nhưng mà danh thủ đó hình như nổi tiếng lâu rồi, không được, ngày mai tôi phải lên mạng cập nhật lại thông tin về nhẽng danh thủ tennis đang nồi mới được.

"Em đừng có lật mình suốt như thế được không?".

Trong bóng đêm Quân Lâm giận dỗicất tiếng.

"Nhưng mà em không thể ngủ được.

Mà sao anh Cứ sán vào gần em làm gì?" Tôi dịch sát người vào mép giường bên kia, đáng ghét, giường lớn thế này mà anh Cứ ép sát vào tôi, còn thừa cả nửa giường phía bên anh Cơ mà.

"Thật à, sao anh không biết nhỉ?" Vừa nói Quân Lãm Vừa sán lại gần tôi hơn khiến tôi một lần nữa ngập tràn trong hơi thở Của anh.

Chúng tôi lại trở lại như Xưa, đêm đêm tôi lại rúc vào lòng anh ngủ và chỉ có trong tư thế đó tôi mới có thể ngủ yên, chỉi cần tôi hơi lách người ra anh lập tức tỉnh lại.

Đến trưa hôm sau tôi lại ngồi thừ ra buồn rầu bởi vì băn khoăn không hiểu trong ấn tượng Của Tử Thiện thì một người mẹ trông Sẽ như thế nào? Chọn đi chọn lại tôi chọn một bộ váy lam mang màu Sắc của biển cả, ngắm mình trong gương tôi khá hài lòng với Sự lựa chọn của mình.

Ăn trưa xong tôi đã tới cổng trường đợi bé, dù Quân Lâm đã nói trước là Tử Thiện sẽ không tan học Sớm nhưng tôi vẫn không thể ngồi nhà chờ đợi được.

Khoảng thời gian chờ đợi bé là lúc tôi thấy hồi hộp hơn bao giờ hết, càng tới giờ gặp mặt tôi càng căng thẳng hơn.

Không biết Từ Thiện nghĩ gì về quan hệ không minh bạch giữa tôi và Quân Lâm? Không biết bé có nghĩ rằng tới phá hủy gia đình bé không? Đã có lúc tôi có ý nghĩ là mình không nên gặp bé, để cho bé mãi ấn tượng tốt về lỗi ngày nào còn hơn là để bé nghĩ tôi là kẻ thứ ba đáng khinh thường.

Lúc tôi vẫn đang do dự thì Cửa trường bật mở, Tử Thiện xuất hiện giữa đám học sinh cấp hai.

Tôi lẳng lặng đứng nhìn bé, bao nhiêu câu từ chuẩn bi từ đêm qua bỗng nhiên trôi sạch.

Bé càng ngày càng cao, mặt mũi thanh tú, mọi cử chỉ động tác đều rất giồng Với Quân Lâm.

"Mọi người đều nói chị là ngươi xấu".

Gặp tôi Từ Thiện bình thản nói.

Tim tôi như bị ai bóp nghẹn bởi tôi không nghĩ Tử Thiện lại mở đầu câu chuyện bằng nhận xét đó.

Xem ra Đỗ Tố Hành rất thường xuyên tiêm nhiễm vào đầu bé nhưng ý nghĩ xấu về tôi.

"Vậy em nghĩ chị là người thế nào?" Tôi hỏi ngược lại, bé đã 12 tuồi nên có thể có chính kiến của riêng mình.

Bé lắc lắc đầu: "Sau khi chị đi rồi anh Quân Lâm rất hay nhắc tới chi, đặc biệt là vào những lúc em sắp quên chị.

Mồi lần nhắc tới chị anh ấy đều dạt dào hạnh phúc, giống như chị là suối nguồn Của mọi hạnh phúc vậy".

Trong lòng tôi dâng trào nơi xúc động vì tôi hiểu vì sao Quân Lâm lại làm như vậy.

Trong những lúc xa vắng tôi, anh chỉ có thể chia sẻ nỗi nhớ tôi qua Tử Thiện - đứa con chung của hai chúng tôi.

"ở trong ấn tượng của em, chị là một người có thể mang đến hạnh phúc cho người khác.

Và em tin rằng một người có thể mang lại hạnh phúc cho người khác Sẽ không thể là một người xấu được".

Tôi cắn chặt răng đến tóe máu, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Đã lâu rồi tôi không rơi lệ, vốn tưởng rằng nước mắt Của mình đã khô hạn.

Tôi không biết làm gì để bày tỏ Sự Cảm tạ Của mình đối Với Quân Lâm vì trong những năm tháng tôi rời xa bé, anh đã làm cho Tử Thiện luôn nhớ tới tôi, hơn nữa còn làm cho bé tin rằng tôi là người có thể mang tới hạnh phúc cho người khác...

Đêm hôm đó Quân Lâm trở về như thường lệ, thấy tôi có chút khác thường anh ngạc nhiên hòi: "Sao em cứ nhìn anh ngơ ngác thế hà?" Tôi hơi giật mình vì phát hiện ra mình cứ nhìn anh ngây ngốc nãy giờ.

"Em nghĩ gì mà nhập thần như vậy?" Quân Lâm kỳ quái hỏi.

"Cả đêm đều thất thần như vậy!" "Em chỉ đang nghĩ..." Tôi nhìn sang bên cạnh.

"...nếu như anh không gặp em, cuộc đời Của anh Sẽ thế nào?" Quân Lâm hoang mang: "Sao tự nhiên lại nghĩ tới vấn đề này" Tôi vẫn nói tiếp: "Sau khi đi du học về, anh Sẽ công thành danh toại, Sự nghiệp hiển hách, Cưới mối tình thanh mai trúc mã Của mình, sau đó sinh con, sống trong một cuộc sống hạnh phúc mà vạn chúng kính ngưỡng".

Mà không giống như bây giơ, ở bên tôi để trở thành mục tiêu chỉ trích, từ một người đàn ông thành đạt Với hào quang bắn ra bốn phía trở thành một kẻ phụ bạc thê tử đáng cho người ta khinh thường.

Qủa thật là từ khi gặp lại Tử Thiện, tôi mới phát hiện ra nhân sinh của Quân Lâm cũng vì tôi mà bị thay đổi quá nhiều.

"Có lẽ là thế".

Quân Lâm từ chối bình luận thêm.

"Nhưng mà mọi thứ đều đã thay đổi..." "Thật sao?" Tôi ngạc nhiên.

"Bởi vì sự xuất hiện của em" Cứ mỗi khi vào thời khắc giao mùa, được nằm lười trên giường bao giờ cũng mang tới cho con người ta cảm giác khoái trá vô cùng.

Lúc tôi đang nằm lăn lộn trên chiếc giư