
nhà quà thật không được tốt cho lắm nên tôi đoán điều đó rất có khả năng sẽ xảy ra.
Tôi biết Quân Lâm vẫn ôm hận với ba mẹ vì lần trước đã bày mưu nhốt anh ở nhà và bí mật đưa tôi rời khỏi Điệp trang.
Linh Linh đắc ý nói: “Chị đoán là Đỗ Tố Hành chắc đang tức sắp chết rồi, em định bước tới sẽ làm gì?” “Em cũng chưa nghĩ ra nhưng mà em tin là Quân Lâm sẽ không bỏ qua bọn họ”.
Tôi tin tưởng một người lãnh khốc và cơ trí như Quân Lâm sẽ không dễ gì bỏ qua những kẻ đã tổn thương con của anh. Sáng ngày thứ 3 kể từ khi tới khách sạn này, Tâm Duyệt tới tìm tôi, vừa nhìn thấy tôi ở Cửa cô đã khóc như mưa rồi ôm chặt lấy tôi.
Tôi liền dìu cô vào ghế sô pha rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô: "Ngoan nào, nín đi em.
Đừng có khóc như trẻ con thế chứ, dù gì cũng đã là Vợ Của người ta rồi".
Lúc này Tâm Duyệt đã Cưới Diêu Dương.
"Rốt cuộc chị đã đi đâu vậy? vì sao không thèm liên lạc Với em hả?" Tầm Duyệt lên tiếng trách Cứ.
"Được rồi, coi như chị xin lỗi em, được chưa nào?" Không phải là tôi không muốn liên lạc với cô nhưng mà không biết lấy thân phận gì để liên lạc.
Sau dó tôi chuyển sang đề tài khác: "Gần hai năm nay mọi người sống thế nào hả em?" Tâm Duyệt lắc lắc đầu: 'Từ khi chị và Tử Mĩ đi, không khí trong nhà luôn ảm đạm và buồn bã.
Bác trai ngày một bận hơn với công việc, biểu ca rất ít khi ở nhà nên toàn bộ trang viên chỉ còn có vài người, rất là vắng vẻ và lạnh lẽo".
"Không phải còn có thêm chị dâu Của em sao?" Sau khi gả vào Diệp gia, Đỗ Tố Hành chẳng phải luôn xuất hiện ngoài công chúng với bộ mặt tươi Cười rạng rỡ hay sao, làm gì có chuyện cô ta phải sống trong Sự lạnh lẽo Cơ chứ? "Chi muốn nói tới chị Tố Hành sao?" Tâm Duyệt đỏ mắt nhìn tôi rồi cô tỏ ra đăm chiêu: "Có đôi khi em thấy chị ấy cũng rất đáng thương..." "Vì sao thế em?" Tôi nghi hoặc nhìn cô.
"Tết âm lịch năm Vừa rồi em đến chúc tết ở nhà Bác, vô tình đi qua bếp em thấy Ninh thẩm đang cho cái gì đó vào li trà Của chị ấy.
Sau khi bị em phát hiện Ninh thẩm vội nói cho em biết việc này là do biểu ca sai bà làm, bà Cũng không biết đó là cái gì và bảo em giừ bí mật dùm bà.
Sau đó em thấy tò mò quá nên lấy một ít đi xét nghiệm, mới phát hiện ra đấy là thuốc tránh thai".
Nghe xong tôi rơi vào trầm mặc một lúc, xem ra Quân Lâm hạ quyết tâm để Tử Thiện thừa kế tất cả những gì thuộc về anh.
Bởi vì nếu Tố Hành mang thai, dù là con trai hay con gái thì đứa trẻ đó đều danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế toàn bộ tập đoàn tài chính Diệp thị, Quân Lâm làm như thế Cũng là để dọn các chướng ngại vật sau này hộ Tử Thiện màthôi.
Nhưng anh Cũng thật thâm độc khi dùng cả biện pháp này để đối phó Với Đỗ Tố Hành, dù gì cô ta Cũng là hồng nhan tri kỉ Của anh ta....
Thực lòng tôi chưa bao giờ ghen Với Đỗ Tố Hành bởi tôi vẫn nghĩ giữa tôi và Quân Lâm chẳng qua là một hồi giao dịch, Đỗ Tố Hành mới là thanh mai trúc mã Của anh ta.
Tôi vẫn nghĩ Quân Lâm lựa chọn Cưới cô ta bởi vì anh thực lòng yêu thương Tố Hành.
Không ngờ anh lại âm thầm ra tay tàn nhẫn Với cô ta như vậy, anh ta đã từng nói Với tôi rằng anh rất hận những ai đã tính kế mình, phải chăng trong số đó cũng có Đỗ Tố Hành? "Khó trách cưới nhau lâu vậy mà chị Tố Hành không mang thai".
Tám Duyệt cảm thán.
"Có lẽ biểu ca đã Sớm tính toán Sẽ cùng Với chị lần nữa nên không muốn có con Với chị Tổ Hành, tránh việc phải dây dưa sau này Với chị ấy.
Vì thế nên em thấy chị Tốó Hành Cũng có điểm đáng thương, chị ấy thực lòng yêu biểu ca lâu như vậy, vậy mà..." Khó trách Tố Hành không chịu buông tha cho tôi một cách dễ dàng, chắc hẳn cô ta phải hận tôi tới tận Xương tủy.
Thấy tôi im lặng hồi lâu, Tâm Duyệt như đoán được chủ đề Vừa rồi không thích hợp lắm nên đổi sang chuyện khác: "Thế hai năm nay chị đã ở đâu Vậy7" "Chi vẫn ở Điệp trang".
Đối Với Tâm Duyệt tôi không muốn giấu giếm gì.
"Điệp trang à? Có phải chi muốn nói tới Điệp trang ở Thượng Hải không ạ?" Tâm Duyệt chậm chạp lặp lại từng từ.
"ừ".
Tôi gật gật đầu, không hiểu vì sao Tâm Duyệt lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy, hơn nữa còn bồi thêm một câu: "Khó trách mấy nam nay biểu ca vẫn không chịu về nhà, hóa ra là ở ngoài lêu lổng cùng chị".
Lúc Quân Lâm trở về tôi đang ngồi buôn điện thoại Với ba mẹ.
Từ lúc biết tôi trở lại kinh thành (Bắc Kinh), ba mẹ rất lo lắng và thúc giục tôi bay sang úc cùng họ.
Tôi Vừa buông điện thoại Quân Lâm đã Cất tiếng hỏi: "Anh nghe nói hôm nay Tâm Duyệt qua đây chơi à?" Tôi thản nhiên như không có việc gì Xảy ra rồi chậm rãi rót một chén trà mang tới bàn làm việc của Quân Lâm.
Hiện Quân Lâm đã thuê vài vệ Sĩ canh chừng an nguy cho tôi nên nhất cử nhất dộng của lôi Cũng không thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.
"Bọn em đã nói những chuyện gì?" Quân Lâm thuận miệng hỏi tôi.
Tôi nhìn anh mội lát rồi nói: "Cô ấy hỏi em hai năm nay sống thế nào?" Tôi cũng không nói dối, chỉ bớt đi vài đoạn mà thôi.
"Thế em trả lời thế nào?" Quân Lâm quay sang tôi hỏi.
"Em bảo em sống rất tốt".
Tôi quay sang anh Cười Cười .
Nhìn thấy vẻ mặt tươi tỉnh của tôi Quân Lâm có chút ngạc nhiên sau đó cũng mỉm cười rất tươi, có lẽ