
không thể mò mẫm chạy như thế được, như vậy sẽ rất
khó thoát ra ngoài, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi. Trong những vụ hỏa
hoạn, có rất nhiều người trước khi bị chết cháy thì đã bị chết vì ngạt thở. Tôi
không thể đem tính mạng của mình để kiểm chứng điều đó một lần nữa.
Thế là tôi nhanh chóng quay trở về phòng, đóng chặt cửa. tôi
nghĩ lúc này bất luận thế nào ở trong phòng cũng an toàn hơn chạy loạn ở bên
ngoài, còn có thể đứng ở cửa sổ cầu cứu. Tôi tin 119 không phải là vô tích sự,
đội cứu hỏa sẽ có cách cứu người.
Quả nhiên 119 đến rất nhanh chóng, kịp thời. Mấy chiếc xe
cứu hỏa hú còi ầm ĩ lao đến, huy động tất cả vòi rồng, súng phun nước chĩa vào
đám cháy một cách thuần thục, cuối cùng đám cháy cũng được dập tắt hoàn toàn.
Sau khi đám cháy được dập tắt, họ quay sang dọn dẹp sạch sẽ
hiện trường, may là không có ai tử vong, chỉ có vài người bị thương và hơn chục
người bị khó thở vì khói, tất cả đều đã được người của khách sạn đưa đi bệnh
viện cứu chữa. Tôi nằm trong số hơn chục người đó, tuy nói là rủi ro nhưng
trong cái rủi cũng có cái may.
Khi tôi được người ta dìu ra ngoài, Phùng Trí Dũng không
biết từ đâu xuất hiện ngượng ngùng hỏi han: “Phiên Phi, em không sao chứ?”
Tôi trợn mắt, cứng rắn ném cho anh ta một từ: “Cút…”
Trong lúc nguy nan mới thấy lời bố nói là đúng, Phùng Trí
Dũng đúng là một người đàn ông ích kỉ. Cái tên “Trí Dũng” của anh ta thật giàu
ý nghĩa nhưng con người anh ta đâu được như thế, trí không thấy mà dũng cũng
không, chỉ vì một đám cháy mà dễ dàng bỏ tôi lại, một mình chạy thoát thân. Nếu
gặp phải trận động đất hay sóng thần gì đó thì tôi đã sớm chết một trăm lần
rồi.
Bố thật sự đã không nhìn nhầm anh ta, tôi một lần nữa thấy
hổ thẹn với chính mình, đúng là “có mắt không tròng”, trong chuyện chọn bạn
trai, tôi đúng là không có mắt nhìn người.
Sau chuyện lần này, Phùng Trí Dũng vẫn kiên trì xách hoa quả
đến nhà tôi, vừa xin lỗi vừa giải thích. Anh ta nói hôm đó chơi bài đến mụ mẫm
đầu óc, khi lửa bốc cháy, anh ta sợ quá nên nhất thời quên mất tôi đang ngủ ở
bên trong tuyệt đối không hề cố tình bỏ mặc tôi, anh ta thật sự rất yêu tôi…
Bố tôi nghe thấy thế tức điên lên. “Cứ cho là lúc đầu cậu
quên thật đi, nhưng sau đó cũng không thấy cậu dũng cảm xông vào lửa cứu con
gái tôi! Cậu bỏ rơi con gái tôi nhưng rồi không dám quay lại tìm nó, hai điều
này đã đủ chứng minh tình yêu của cậu với con gái tôi không như những gì cậu
nói. Đừng nói với tôi những điều vô nghĩa ấy làm gì, xách đồ của cậu đi ngay
cho tôi! Cho dù con gái tôi cả đời này không lấy được ai, cũng không gả cho cái
loại đàn ông như cậu!”
Dì Thạch đứng kế bên cũng ra sức phối hợp, cầm chổi quét
thẳng vào chân Phùng Trí Dũng. Mang tiếng là quét rác nhưng thực chất là muốn
quét khách ra khỏi nhà.
Phùng Trí Dũng xấu hổ vội đứng dậy đi ra. Khi anh ta bước
đến cửa, Điền Tịnh cũng chạy tới, nhìn anh ta khinh khỉnh nói: “Ôi! Ai thế
này? Là Phùng Chạy Chạy phải không? Anh thật là biết chạy, đội điền kinh quốc
gia mà không tuyển anh thì đúng là phí mất một nhân tài.”
Cái con bé Điền Tịnh này, cái miệng xinh xắn như quả anh đào
vậy mà cũng có lúc sắc như dao, khi nói móc người khác miệng lưỡi cũng sắc bén
lắm! Phùng Trí Dũng không thể nổi giận, mặt tái mét, vội vàng rời đi.
Vào trong nhà, Điền Tịnh vẫn còn hậm hực. “Quả nhiên, nhìn
người không thể nhìn tướng mạo. Cái tên Phùng Trí Dũng này, nhìn rõ là thật
thà, chất phác, cứ tưởng có thể gửi gắm cả đời, ai ngờ lại là con người ích kỷ
đến thế, khi hoạn nạn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Phiên Phi, mình vừa được nghe
kể chuyện của anh ta và bạn gái trước kia xong.”
Điền Tịnh nói, trước đây Phùng Trí Dũng từng yêu một cô gái
dịu dàng, hiền thục, hai người yêu nhau được ba năm, khi chuẩn bị kết hôn
thì cô gái ấy đi khám, phát hiện ra có bệnh. Không phải bệnh nguy hiểm đến tính
mạng nhưng khó chữa, cần phải chữa trị một thời gian dài. Vừa hay tin bệnh tình
của bạn gái, Phùng Trí Dũng liền chia tay không chút do dự, anh ta sợ bị liên lụy.
Tuy bạn gái anh ta rất đau khổ nhưng cũng gạt lệ đồng ý chia tay, bởi vì cô ấy
cảm thấy anh ta đòi chia tay cũng là chuyện hợp lý, dễ hiểu, chẳng ai lại chấp
nhận kết hôn với một kẻ đau ốm, bệnh tật. Nhưng trong suốt thời gian chia tay,
anh ta còn khiến cô gái mắc bệnh đó đau khổ bội phần. Vì sau khi yêu nhau, hai
người đã sớm sống chung, ngoài việc không có giấy đăng ký kết hôn, còn lại
chẳng khác gì vợ chồng. Hai người thuê một căn hộ nhỏ ở phía bắc thành phố, tất
cả nội thất, đồ gia dụng hay sổ tiết kiệm đều do hai người cùng mua, cùng góp,
bây giờ chia tay phải phân chia tài sản. Phùng Trí Dũng đã đặc biệt soạn một
bảng liệt kê, bất kể thứ gì là anh ta bỏ tiền ra mua, từ cái lớn như ti vi đến
cái nhỏ là chiếc gạt tàn, anh ta cũng mang đi hết. Còn số tiền trong sổ
tiết kiệm, anh ta cậy vài năm nay thu nhập cao hơn bạn gái nên nhất định đòi
lấy hai phần ba. Nói tóm lại, anh ta không muốn mình bị thiệt một chút nào,
cũng không muốn đ