
r/>“Cái đ…! Thế tao phải làm sao?”.
“Thì cứ nhắn tin cho nó! Đừng dày quá, hai ba ngày một lần thôi! Nhắn
nhiều gái nó ghét, nhắn ít nó bảo đếch quan tâm nó, thế nên chú cứ vừa
vừa cho anh.”.
“Ờ, biết thế.”.
Cuộc nhắn tin kết thúc và tôi bắt đầu nhắm mắt ngủ. Nhưng chỉ vài phút
sau, tôi nhận ra điện thoại sáng đèn. Thằng Choác vừa gửi tin nhắn mới,
mở ra đọc thì nó ghi thế này:
“Tao thấy mày quan trọng hóa vấn đề quá. Nếu mày không tán được con Linh thì sao? Mày sẽ tán con khác chứ?”.
Nếu bạn còn nhớ, cái ngày mà tôi với thằng Choác đi ra hồ Tây, nó có hỏi tôi một câu rằng nếu không theo nghiệp vẽ thì tôi sẽ làm nghề gì khác?
Giờ đây, nó lại hỏi tôi một câu hóc búa tương đương.
Nếu không thể yêu Linh, liệu tôi có thể yêu ai khác?
Ngay lúc ấy, tôi cũng chưa thể hình dung viễn cảnh tán gái thất bại. Tôi là đứa hiếu thắng. Tôi chơi game để thắng, không phải giải trí. Tôi
tham dự cuộc thi vẽ để có giải thưởng, không phải tham dự chơi chơi. Và
tôi tán gái để người con gái ấy thuộc về mình, không phải thằng lăng
nhăng đem gái ra làm trò đùa. Với bản tính cứng đầu, tôi trả lời thằng
Choác:
“Làm đếch có chuyện tao không tán được cái Linh chứ?”.
“Ờ, ờ. Biết thế.”.
Theo lời dặn dò của thằng Choác, cứ ba ngày tôi lại nhắn tin cho Linh
một lần. Việc nhắn tin hơi khó vì đợt thực tập này thi hành kỷ luật rất
nghiêm, đứa nào bị bắt gặp nhắn tin trong giờ ngủ sẽ phải ra ngoài hành
lang chống đẩy một trăm lần. Nhiệm vụ trên được giao cho thằng bí thư
của trường. Thằng bí thư này lại thuộc dạng thích bắt bớ để lập công
trạng. Nó rất bựa. Nó không bao giờ bắt bạn nó hay mấy thằng máu mặt mà
chỉ nhằm lũ mặt mũi thư sinh trói gà không chặt như tôi. Lớp tôi lại
chẳng có thằng đầu bò nào nên nó rất khoái đảo tới đảo lui nhằm bắt bớ
mấy thằng con trai hoặc đi chọc ghẹo bọn con gái.
Mỗi tối, thằng bí thư cùng đám bạn của nó lại cầm đèn pin đi soi từng
phòng, điệu bộ nghênh ngang như bọn sao đỏ hồi cấp một. Tôi tin chắc
rằng nền giáo dục này đã sai lầm khi đẻ ra hai thằng con quái thai là
sao đỏ và bí thư đoàn. Nhằm đối phó thằng bí thư chó săn, tôi phải tắt
chuông điện thoại, tắt cả rung, chỉ để sáng đèn rồi lựa chỗ tối nhất mà
nằm. Được cái những thằng bạn cùng phòng cũng nghịch điện thoại nên bảo
vệ nhau rất kỹ. Một thằng được cử ra canh, hễ nghe thấy tiếng bước chân
của thằng bí thư, nó lại thì thào:
-Chó đến! Chó đến!
-Con gâu gâu đến đấy!
Thế là suốt đợt thực tập ấy, chẳng đứa nào trong bọn tôi bị bắt chống đẩy cả.
Đúng như lời thằng Choác, tôi đã quá bi quan. Linh vẫn trả lời tin nhắn
của tôi đều đều. Em kể chuyện về môn học mới khó nhằn, về quy định học
tín chỉ và em phải thức tới sáng để đăng ký vào hệ thống tín chỉ chạy
chậm như rùa bò. Tôi kể cho em nghe về thằng bí thư gâu gâu, vụ tập huấn lăn lê bò toài trên nền đất nhão nhoét vì mưa. Linh không có vẻ gì là
bực bội vì những lần thất hứa của tôi. Tôi nghĩ em vẫn thông cảm và luôn chừa cơ hội cho mình.
Cho tới ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự, Linh nhắn tin cho tôi:
“Tùng về hôm thứ năm chứ gì? Vậy thứ bảy đi café nhé?”.
Tôi đọc tin nhắn, mắt mở to chữ A, mồm há rộng chữ O, trong lòng vừa
ngạc nhiên lẫn phấn khích. Từ trước tới nay, Linh chưa bao giờ chủ động
mời tôi đi café. Suốt chín tháng trời kể từ ngày gặp lại, đây là lần đầu tiên em chủ động mời tôi. Còn tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho việc này! Răng đánh lạch cạnh, tay chân bấn loạn, tôi nhắn tin lại:
“Thật á? Nhưng có chuyện gì thế?”.
“Bí mật, đến rồi sẽ biết! ^^”.
Úp úp mở mở là bản tính của Linh. Tôi cá rằng em lại bày ra trò gì đó
tương tự chiếc khăn len. Nhưng kệ, dù là gì đi chăng nữa, tôi cũng cảm
thấy vui khôn tả. Cuối cùng thì chín tháng đánh trận đã thắng lợi, dù
thiệt hại không hề nhỏ.
Ngay khi về Hà Nội, tôi gọi điện ngay cho thằng Choác. Thằng này theo
dõi sát sao tình hình chiến sự nên rất kinh ngạc khi biết Linh chủ động
mời tôi đi chơi. Nó chắp tay, mặt mũi nghiêm trang, mồm bẹt ra giả dọng
phim chưởng:
-Chúc mừng túc hạ từ nay hết kiếp làm bạn với giấy vệ sinh! Ngu mà có được gái, sự kiện này sẽ lưu danh thiên cổ!
-Con bà mày! Nghiêm túc coi! Thế hôm ấy tao phải làm gì? Tỏ tình với nó được chửa?
-Chắc là được rồi. Nó chủ động mời mày thì phải nắm cơ hội chứ! Mày tán
nó bao lâu rồi? Chín tháng? Đâu? Hình như là mười tháng! Cũng lâu phết,
giờ nói được rồi! Ông cứ ăn mặc bình thường, nhưng nói chuyện tử tế giùm tôi. Mà sao đầu tóc mày rối bù thế? Mải lấp lỗ châu mai với thằng cùng
phòng phải không? Tao biết, không phải chối! Được rồi, thứ bảy sang đây, tao còn mấy chai Mỹ Hảo, vuốt tóc đẹp lắm!
Hôm thứ bảy, tôi sang nhà thằng Choác nhờ nó chỉnh sửa đầu tóc. Tất
nhiên là nó không có xài Mỹ Hảo để vuốt tóc cho tôi. Nhờ nó, mặt mũi tôi sáng sủa ra trông thấy. Bạn bè là sống chết có nhau? Là đồng cam cộng
khổ? Không cần