Polly po-cket
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327010

Bình chọn: 9.00/10/701 lượt.

Hậy! Bớt ảo tưởng đê!

Tôi chau mày nói:

-Mày bảo khi gái thích thì nó sẵn sàng nghe mình chém gió cả ngày mà?

-Mới chỉ là “thích”, ông ạ. – Thằng Xoạch thở dài – Thích là chơi được, làm bạn được, hoặc cũng có thể làm osin được. Hiểu chớ?

Thằng Choác đế thêm:

-Mày với cái Linh quen nhau từ cấp hai, bao nhiêu tật xấu của mày, nó biết hết! Cứ liệu hồn!

-Con người ai chả có mặt xấu mặt đẹp hả mày? – Tôi thở phì phì – Nó biết trước thì có vấn đề gì đâu?

Hai thằng bạn nhìn nhau cười hô hố. Thằng Xoạch ôm bụng cười:

-Mày đi với bọn tao bao lâu mà vẫn chưa khôn ra hả Tóp? Đi tán gái như
kiểu quảng cáo trên tivi ấy. Bao nhiêu cái tốt mày phải phô ra, thậm chí phải tự tâng bốc mình lên. Chứ mày thấy thằng nào quảng cáo khuyết điểm của mình chưa?

Tôi nốc ực cốc café, trong lòng hơi tức tối. Mang tiếng là bạn nhưng hai con hẹo này luôn phi gạch ném đá tôi không thương tiếc. Tôi hậm hực:

-Đ.M nhà các ông. Các ông không yểm trợ đỡ đạn hộ tôi thì ít nhất cũng
phải khua chiêng đánh trống cổ vũ chứ! Cứ toàn bàn lùi là sao hả?

- Các cụ nói rồi: chậm, mà chắc. – Thằng Choác nói – Mày tưởng tượng tốt lắm đúng không? Đấy! Bây giờ ông phải tưởng tượng cái Linh như pháo đài Điện Biên Phủ, có tầng này ngõ kia, lô cốt dây thép chằng chịt. Ông
phải đánh chiếm từng cứ điểm, bóc tách từng hàng phòng ngự của nó mới
được.

-Bóc tách quần áo nó hả? – Tôi cười đểu.

-Đợi khi nào mày cưa được nó đã! Ý tao là mày phải từ từ, từng bước một
mà tiến. Tuần này mày rủ nó đi café, tuần sau rủ đi xem phim, tuần sau
nữa thì đi ăn. Mỗi lần đi, mày phải tỏ ra mày là thằng đàn ông đích
thực, không thích đực. Biết quan tâm, nhưng quan tâm vừa vừa thôi! À mà
mày cũng nên thể hiện là thằng ngu số dzách, khéo có khi được tặng thêm
cái khăn nữa. Úi! Đừng đánh tao! Đấy, đại khái là thế!

Tôi thở dài:

-Thế nhỡ trong lúc tao đang từ từ, có thằng khác nhảy vô thì làm thế nào?

Thằng Xoạch chặc lưỡi:

-Thì thế mới cần mày gây ấn tượng cho nó! Mày biết vẽ đúng không? Trổ tài ra! Mà mày tặng quà Valentine cho nó chửa?

-Năm nay Valentine trùng với mùng 1 Tết, chưa tặng được. Mà đáng ra ngày đó con gái phải tặng con trai chứ?

-Thế mày còn lạ đàn bà xứ này à? Nó quan tâm đếch gì ngày lễ thế nào? Nó chỉ quan tâm ngày lễ là mày phải tặng quà chúng nó. Ờ… mà mày không
tặng thì thằng khác sẽ nhảy vào. Đó, giờ chú muốn sao? Hậy!

Nghe thằng Xoạch nói vậy, tôi chợt nhớ tới cô bé Châu của thời cấp ba.
Biết bao giờ mới xuất hiện một cô gái tặng quà Valentine cho con trai
như Trâu điên chứ? Đáng tiếc, Hoa Ngọc Linh là người hoàn toàn khác và
tôi phải chấp nhận rằng thằng Xoạch nói đúng. Tặng quà à? – Tôi tự nhủ.
Nguyên cái vụ tặng quà sinh nhật cho Linh tháng trước đã phát sinh ối
chuyện rắc rối, thế nên tôi chẳng tốn quá nhiều tâm sức vào món quà nữa.

Và cũng chẳng có chuyện tôi bị cơ động bắt xe mà hết tiền mua quà. Tôi
mua một thanh kẹo socola nho nhỏ, nhờ thằng Choác bọc giấy màu rồi tặng
cho Linh trong một buổi chiều café và em vui vẻ nhận lấy. Đơn giản vậy
thôi. Tôi ngộ ra rằng cứ bình thường hóa mọi chuyện và chẳng cần làm quá nó lên, tự nhiên mọi thứ sẽ nuột ngay. Nhưng có một điều là Linh không
quá quan tâm món quà này, dù tôi đã nhấn mạnh nó là “quà Valentine
muộn”. Em cũng không hỏi tại sao tôi tặng. Phải chăng có vấn đề gì sai
sót? Hay cổ không thích socola? Thôi đúng rồi, Linh không ăn gà rán vì
sợ béo, chắc chắn cũng ghét luôn socola! – Tôi tự nhủ, trong lòng vô
cùng lấn cấn. Thấy tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm, Linh hỏi:

-Tùng sao thế?

-À, à. Tôi sợ cô không thích socola. Cô bảo sợ béo, đúng không?

Linh phì cười:

-Đâu phải ngày nào cũng ăn socola mà béo? Nói thật là mình thích! Thế… ăn ngay nhé, được không?

Đến lượt tôi cười sặc trước biểu hiện của Linh. Sau vụ này tôi mới phát
hiện ra Linh khoái socola hệt như món gà rán (tất nhiên là không ăn
nhiều vì vấn đề cân nặng). Em ăn hết một nửa thanh kẹo, nửa còn lại đưa
cho tôi:

-Của Tùng này!

-Hả? Thôi, ăn đi, quà của cô, đưa tôi làm gì?

Linh cong môi, giọng nói đôi phần đanh đá:

-Thì coi như là cảm ơn đi. Bộ không được à?

Và để tăng độ đanh đá, em nhíu mày lườm tôi, rồi lại phì cười như coi đó là trò vui. Tôi như nhũn người ra trước từng cử chỉ của em. Em không
thể khiến tôi yêu đời hơn, không thể kéo tôi ra khỏi tuyệt vọng như cô
bé Châu năm nào. Nhưng em luôn có những khoảnh khắc làm tim tôi rung
động. Tôi nhìn Linh lâu thật lâu, có thể thấy hình bóng của mình phản
chiếu trong đôi mắt em, thần hồn như lạc trên trời, đến nỗi em gọi mấy
lần mà tôi vẫn chưa trở lại mặt đất.

-Này, Tùng! Sao nhìn mình thế? Mặt mình dính cái gì à?

-Ơ… không! Không có gì!

Tôi chối biến, trong lòng hơi ngượng ngùng. Ngượng? Thằng thổ phỉ như
mày mà biết ngượng á? – Bạn định nói thế phỏng? Tôi khẳng định đó là sự
thật. Trong tình yêu, ng