Pair of Vintage Old School Fru
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326972

Bình chọn: 9.00/10/697 lượt.

i.

Linh lắc đầu cười:

-Không phải đâu. Từ lúc tốt nghiệp, mình không liên lạc gì với họ nữa. Quên rồi!

Và thế là chúng tôi bắt đầu nói chuyện về những anh chàng từng đi ngang
qua cuộc đời Linh. Chuyện về bọn họ, tôi đã nghe em kể ít nhiều, cũng có vài chuyện tôi chưa nghe bao giờ. Mà thực ra tôi chẳng quan tâm lắm,
bởi những cuộc tình qua lời kể của chị em thường rất rối rắm và mù mịt,
hiểu được 50% là giỏi lắm.

À, bạn đang thắc mắc về câu hỏi của tôi phỏng? Đúng như bạn nghĩ đấy,
trong số “mấy thằng người yêu cũ” của Linh không có tôi. Suốt những năm
tháng đại học, tôi chỉ đóng vai phụ trong câu chuyện của Linh. Bạn nhớ
chuyện cổ tích chứ? Trong chuyện cổ tích, bên cạnh nàng công chúa luôn
có một gã hề mua vui. Công chúa không bao giờ yêu gã hề mà chỉ đi tìm
tình yêu với chàng hoàng tử bạch mã ở phương xa. Thứ tình yêu tuyệt đẹp
ấy mới là điều mà độc giả muốn thấy, ai thèm quan tâm gã hề kia nghĩ gì
chứ?

Bạn có giống tôi – một gã hề luôn chạy theo nàng công chúa của mình không?

*

* *

Chiếc mũ len Opeth như một chất keo gắn kết tôi và Linh. Tối hôm ấy, chỉ sau cuộc dạo bộ quanh hồ vài tiếng, tôi chat Yahoo! với Linh cả tiếng
đồng hồ; không bạn bè, không game, không cả Sasha Grey. Trong ít phút
ngắn ngủi, tôi vạch ra hàng đống kế hoạch đi chơi Tết với Linh nhưng khổ nỗi em đã kín lịch. Hôm giao thừa thì em đi chơi với bạn, mùng 2 Tết đi với bạn (tổ cha lũ bạn luôn ngáng đường), mùng 3 Tết đi cùng gia đình.
Tôi có cảm giác em như minh tinh màn bạc được săn đón khắp nơi (mà cũng
phải, em là nhân vật chính của câu chuyện này mà). Xê đi chuyển lại mãi
lịch hẹn, em cũng đồng ý đi chơi với tôi vào mùng 5 Tết. Chỉ hai đứa đi, tuyệt đối không có sự hiện diện của người thứ ba.

“Mà Tùng rủ mình đi đâu thế?”.

“Đi chùa.”.

“Tùng mà đi chùa á? Chuyện lạ! ^^ Nhưng mà chùa nào thế?”.

“Vài ba cái chùa… ờ, Chùa Hà? Được không?”.

“Chùa Hà á? Sao lại là chùa Hà!”.

“Tại tôi thích thế! >:)”.

“Điên quá! =))”.


Với những người chưa biết thì chùa Hà là một ngôi chùa khá nổi tiếng ở
Hà Nội, nơi đây cầu duyên thiêng vô cùng. Ấy là dân tình đồn đại thế,
còn tôi tin rằng đi cầu duyên mà muốn thiêng thì trước hết mặt tiền của
bạn phải đẹp. Chứ mặt tiền không đẹp thì cầu tới mục thất, như tôi chẳng hạn! “Con lạy chín phương trời con lạy mười phương phật cho con có bạn
gái, miễn sao cổ đừng nặng hơn con ba chục cân hơi là được” – đó, tôi
chỉ cầu vậy thôi mà suốt hai năm đại học vẫn chưa biết mùi gái. Tuy
nhiên, lòng tôi đầy hy vọng rằng chuyến du xuân này sẽ giúp nguyện cầu
của mình trở thành hiện thực. Chư thần hỡi, đợi mùng 5 nhé, xin các ngài chứng giám, à nhầm, phù hộ giùm con!

Song mấy hôm sau, đùng một cái bố mẹ bắt tôi về quê. Gia đình tôi tuy
không phải dân Hà Nội chính gốc nhưng đã chuyển lên đây sinh sống từ
lâu, đại khái là trước hồi tôi sinh ra. Mọi năm, bố tôi thường chỉ về
quê khoảng một hai ngày rồi lên. Nhưng kể từ năm ấy, ông cụ ra lệnh mỗi
dịp Tết, cả nhà phải về ít nhất ba ngày. Ông cụ sắp về hưu nên đã tính
chuyện dưỡng già ở quê hương. Ông cụ khoái, còn tôi không thích, bởi
những ngày ở quê trùng vào ngày Tết, còn đâu thời gian đi chơi với Linh
nữa hở giời?! Ban đầu, tôi phản đối kịch liệt nhưng mẹ lại ủng hộ bố. Cụ bà nói:

-Mày phải về quê! Họ hàng anh em ở đấy, không về thì đi đâu? Mai sau
chúng tao chết đi thì chôn ở đấy, mày phải về mà thắp hương rồi trông
coi nhà cửa chứ? Ông tưởng ông dân Hà Nội á? Nhà quê lõ đít ra con ạ!

Nhằm thuyết phục tôi, mẹ hết khuyên răn, dọa nạt rồi chửi thối đầu. Sau
vài ngày, cuối cùng tôi phải giơ tay đầu hàng và về quê với bộ mặt nhăn
như khỉ ăn ớt. Tôi không phân biệt quê hay thành phố, mà vì đối với tôi, quê chẳng có gì hay ho. Tôi phải gặp một mớ trẻ con gọi mình bằng “bác” hoặc “ông trẻ” (tiên sư chúng mày, tao còn chưa có vợ!); phải gặp những bà cô ông bác lạ hoắc mà mình chưa từng thấy bao giờ (và họ lúc nào
cũng hỏi khi nào tôi cưới vợ). Bởi không sống ở đây nên khi gặp họ hàng, tôi cảm giác họ chỉ là những con người xa lạ. Nói thật, tôi biết ông
hàng xóm rõ hơn mấy người bà con nhiều lắm.

Mà khổ nhất là những ngày đi chúc Tết. Tôi bắt buộc phải đi vì ông già
cần một thằng xe ôm miễn phí, lại chắc tay để lượn qua những cung đường
đầy ổ gà lẫn phân trâu. Đồng thời nhỡ ổng uống say thì thằng con có
trách nhiệm thồ về. Ở đâu không biết chứ ở quê tôi, đi tới nhà nào là họ sẽ mời cơm, mà đã cơm thì tất có rượu. Họ hàng nhà tôi ở quê khá đông,
đi chúc từ mùng 3 tới mùng 5 cũng chửa hết, một ngày ít nhất cũng năm
sáu chỗ, mỗi chỗ hai ba chén rượu là đủ chết. Tôi tửu lượng kém nên đợt
ấy say bí tỉ, lần nào về nhà cũng gọi tên chị Huệ. Cái Tết năm đó của
tôi chỉ gói gọn trong ăn, uống và chị Huệ. Bao nhiêu dự định đi chơi với Linh của tôi đổ bể sạch sẽ.

Quay cuồng trong rượu chè chúc tụng, tôi quên mất khái niệm ngày và đêm, thậm chí suýt quên luôn Hoa Ngọc Linh nếu thằng Choác không kịp t