
hông muốn rời mắt khỏi màn hình điện
thoại. Tôi nhớ mấy tháng trước em còn tỏ vẻ khó chịu với những đứa hay
xài smartphone khi đi café, nhưng giờ em hành động như bản sao của những thứ em từng căm ghét. Cho tới khi nhận ra tôi im lặng và chẳng nói gì,
em mới cất điện thoại, sau nói:
-Bạn gọi… đang có bài đồ án. Mấy hôm nay mình bận lắm…
Đồ án quái gì vào tuần đi học đầu tiên hả Linh? – Tôi cười. Em giỏi
nhiều thứ, chỉ riêng nói dối là vụng về. Tôi cũng chẳng muốn mất thêm
thời gian nữa, bèn hỏi em:
-Linh có người yêu mới hả?
Em gật gật như chẳng hề mong chờ câu hỏi đó của tôi:
-Ừ… ừ.
Sau câu trả lời của em, chúng tôi im lặng rất lâu. Sự im lặng này không
phải nốt trầm của một bài hát vui tươi, mà là một khúc mở đầu của một
bản nhạc buồn bã. Sau một hồi, tôi là người phá vỡ sự im lặng:
-Mấy tháng trước, Linh bảo nếu mình đoạt giải và mua quà, Linh sẽ nghĩ lại, đúng không? Đừng nói quên nhé?!
-Ừ, mình có nói.
-Vậy thì mình cố gắng rồi. Mình sẽ đem tranh này đi dự thi. Linh cho mình cơ hội chứ?
Linh lắc đầu cười:
-Mình chỉ nói vậy thôi.
-Hả? Nói vậy là sao? Linh hứa rồi cơ mà? – Tôi vồn vã.
-Mình đâu có hứa? Mình chỉ nói sẽ suy nghĩ chứ đâu hứa hẹn gì?
Nghe em trả lời, có cái gì đấy nứt rạn trong đầu tôi, vết nứt lan ra,
lan khắp gương mặt. Dù chẳng có gương, nhưng tôi có thể hình dung ra
khuôn mặt mình. Nó như một tấm gương vỡ, toác thành từng mảnh, không thể hàn gắn. Trong một nỗ lực tuyệt vọng, tôi nắm lấy tay em như đang nắm
lấy những mảnh vỡ và cố gắng gắn chúng lại với nhau:
-Tại sao thế? Mình thích Linh! Mình không hề nói dối! Mình đã vẽ mà!
Linh cựa mình và cố thoát khỏi bàn tay tôi nhưng không thể vì ngay lúc
này, bàn tay tôi là bàn tay của kẻ sắp chết đuối đang vớ lấy cọc. Em nói khẽ:
-Đừng làm thế, bỏ tay mình ra đi!
Rõ ràng em đang từ chối đôi tay của tôi. Em như mảnh kính vỡ sắc lạnh cào nát bàn tay tôi nhưng tôi vẫn nhất quyết không bỏ:
-Cho mình thêm cơ hội nữa? Được không? Đợi mình đoạt giải, được chứ?
Hành động của tôi lúc này chẳng khác gì con thú hoang. Linh sợ điều đó, em hét lên:
-MÌNH BẢO LÀ BỎ RA!
Trong lúc giằng tay, tay em va phải cốc café. Nó đổ trên bàn, đổ ngay
xuống bức tranh của tôi. Tranh hỏng chẳng làm sao, tôi vẫn giữ bản mềm
trong máy tính, in lại hàng trăm bản cũng được. Khách khứa trong quán
café nhìn tôi, chẳng sao, đó là việc của họ. Nhưng gương mặt của Linh
mới là vấn đề. Em nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ và oán trách. Em không
sai. Tôi sai. Tôi thả tay em, còn em nhìn bức tranh rồi nói gấp:
-Mình… về trước đây! Về sau nhé!
Em đứng dậy và đi thật nhanh như không muốn trông thấy mặt tôi nữa. Tôi
ngồi đó, ánh mắt thất thần trên bức tranh. Thiên đường của tôi, thế giới của tôi, tất cả đã đổ nát. Vậy hóa ra ngay từ đầu chỉ là nói đùa à? –
Tôi tự hỏi.
Tất cả là chỉ nói đùa.
Tôi nhìn xuống bàn tay mình. Tôi thấy nó đã rách nát và đẫm máu. Ký ức đã vỡ và tôi không thể hàn gắn nó được nữa.
Tôi không bỏ bức tranh đẫm màu café đó vào sọt rác hay quẳng ra đường.
Tôi mang nó về nhà và ngắm thật lâu, ngắm nó trong cơn mưa rả rích không chịu ngớt của tháng 9, ngắm nó trong cơn mưa không lời mang tên
September của While Heaven Wept. Những âm thanh harmonic của guitar phả
những làn hơi lạnh lẽo vào lòng tôi.
Lạnh, thực sự là lạnh.
Đến khi tôi nằm xuống vì quá lạnh, cơn mưa Lamentos của Uaral lại ập
xuống. Không cơn mưa nào buồn thảm bằng cơn mưa đó. Không guitar điện,
không tiếng trống, không âm thanh điện tử; chỉ có hai chiếc đàn mộc và
tiếng gầm gừ vô nghĩa của một thằng đàn ông.
Tôi mong ai đó có thể cứu tôi ra khỏi cơn mưa tháng 9 này. Tôi đã mong đợi.
Nhưng chẳng ai cứu tôi cả.
Bức tranh loang màu café đã chẳng còn ra hình thù gì. Nhưng trong một
khoảnh khắc, nhìn đống màu hỗn tạp đó, tôi tự dưng muốn vẽ, nhưng không
phải vẽ bằng máy. Tôi vớ lấy bút chì và một tờ giấy trắng. Tôi nhìn
những hình ảnh loang lổ đó và vẽ một bức tranh hoàn toàn mới.
Tôi ghét em. Tôi ghét Hoa Ngọc Linh.
Tôi vẽ nhanh, vẽ nhiều, đến mức ngòi chì gãy nát và không thể vẽ được
nữa. Tôi nhận ra bức tranh chỉ không có sắc màu, chỉ có trắng và đen,
chỉ có những hình thù quái đản, những khuôn mặt giống người mà không
phải người. Thiên đường của tôi khi sụp đổ trở nên méo mó vậy đấy.
Nhưng ghét em bao nhiêu, tôi nhận ra mình lại đang yêu em bấy nhiêu, yêu một người không thuộc về mình. Tôi yêu em, ghét em, và không thể rời bỏ em – một vòng luẩn quẩn như bài hát Brush it off của Plan Three vậy:
And I need you, then what?
And I leave you, then what?
Everytime I stand here corrected
(Tôi cần em, nhưng rồi sao?
Tôi rời bỏ em, nhưng rồi sao?
Cuối cùng vẫn là tôi đứng đây trong đau khổ)
Với tôi, mưa tháng 9 chưa bao giờ hết lạnh.
Hi
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập