
n
đi chơi với con bạn thân (đúng ngày thế!). Tôi nghĩ nát óc chẳng biết
tặng quà gì, bèn đợi giờ ra chơi thì chạy ra cổng trường. Trước cổng
trường ngày ấy có bà già bán kẹo kéo; bả bán rẻ không, có 500 đồng một
chiếc. Tôi mua hẳn 5 nghìn! 5 nghìn đủ cho cả tôi và thằng Choác say sưa trong quán net đã đời. Nhưng không, tôi quyết định dành nó cho việc
tặng quà. Và thế là ngăn bàn của Linh chất đống túi kẹo kéo. Em ngỡ
ngàng hỏi:
-Cái gì vậy mày?
Tôi lúng búng trả lời:
-Ờ… ờ thì… quà sinh nhật. Hôm nay sinh nhật mày, đúng không?
-Nhưng mà tao đâu thích kẹo kéo? Ai bảo mày mua?
Tôi cứng họng, đỏ mặt tía tai, miệng nở nụ cười chữa ngượng. Tặng một
quà mà người ta không thích, còn gì xấu hổ hơn thế? Suốt buổi sáng hôm
ấy, tôi thẫn thờ như thằng mất hồn. Công cuộc chinh phục trái tim “cô
gái mình thích” đổ bể hoàn toàn. Tôi nghĩ tôi hiểu Linh song rốt cục tôi chẳng hiểu gì cả. Điều duy nhất an ủi tôi là em mang đống kẹo kéo về.
Em sẽ không ăn mà đưa cho đứa bạn thân ham mê kẹo kéo. Chắc thế!
Buổi chiều, dù cho Linh đã ngồi bên cạnh trong lớp học thêm toán, cái
mặt tôi cũng chẳng vui hơn tẹo nào. Tôi bắt đầu phân vân thằng Gà đã
tặng em cái gì. Nghĩ vẻ mặt sung sướng của em khi thằng Gà tặng quà, tôi lại thêm đau đớn. Bầu trời ngoài kia rít lên từng đợt gió buốt như muốn xẻ tanh banh tâm trí rối bời của tôi. Tổ sư thằng Choác! – Tôi muốn gào lên như thế, dù nó chẳng có lỗi gì.
Đang buồn chán, bỗng tôi thấy Linh đẩy tờ giấy về phía mình, mặt giấy ghi dòng chữ nhỏ:
“Mày mua nhiều quá, trưa hết ăn cơm luôn!”.
Tôi ngỡ ngàng, bản mặt bừng sáng hơn cả mặt trời. Tôi hí hoáy viết:
“Ăn thật à? Tao tưởng mày bỏ đi chứ?”.
“Ăn thật chứ sao không. Nhưng mày mua nhiều quá! TT”.
“Mày không thích ăn kẹo kéo à?”.
“Ừ. Tao không thích ngọt quá. Mà sao mày lại tặng tao?”.
“Thì lần trước mày tặng quà cho tao rồi thì giờ tặng lại chứ sao?”.
“Nhưng giá trị cái đống đĩa ấy nhiều hơn kẹo kéo á! ^^ Tao lặn lội tận Hàng Bông mới mua được đấy!”.
“Ờ thì cứ nhận đi. Sau này tao mua thứ khác. Mà Đ.M, hôm nay hết tiền đi chơi điện tử rồi! TT”.
“Học đi! Nhưng mà cảm ơn mày nhé!”.
Bạn nghĩ bản mặt tôi lúc ấy toe toét cỡ nào phỏng? Nhưng không, cái mặt
tôi đang đần ra. Bởi lẽ Linh đang nhìn tôi. Em nhìn tôi cùng một nụ cười mỉm, đôi môi em vẽ một đường cong phạt ngang trái tim tôi thành hai
nửa. Gió khẽ len qua ô cửa kéo vài sợi tóc của em phất phơ ngang mặt
tôi.
Lúc ấy, tôi bị đánh gục.
Gục hẳn luôn, như bị một đòn nốc ao trên sàn đấu boxing!
Chẳng cần vũ lực, chẳng cần ai quát nạt, một cái gì đó tôi tự động khuỵu chân xuống. Tôi chắc chắn rằng đến tận bây giờ, “một cái gì đó” nọ vẫn
chưa thể đứng dậy nổi. Bằng sự điên rồ, ngu ngốc, bốc đồng và liều lĩnh
của tuổi trẻ, đợi em cúi xuống chép bài, chẳng nghĩ chẳng rằng, tôi bèn
nhoài tới hôn thẳng lên má em.
Khoảnh khắc ấy diễn ra cực kỳ nhanh. Nhưng nó đủ lâu để tôi biết má em
thế nào, nó giống một cục bông mềm, mịn, đượm chút hương vị đặc trưng
tuổi thiếu nữ. Và nó đủ lâu để Linh nhận ra tôi vừa làm cái trò gì. Tôi
nhìn em bằng nụ cười nhe răng, em nhìn tôi với ánh mắt không thể tin
nổi.
Rất nhanh sau đó, đôi mắt em đỏ hoe và ngấn nước. Tôi vội vàng cúi xuống ghi chép như thể chăm chỉ học tập lắm. Lớp học vẫn yên lặng như chẳng
có gì xảy ra, bà chủ nhiệm vẫn cặm cụi với đống bài vở. Thậm chí cả đứa
bạn thân của Linh cũng không biết. Chẳng ai thấy điều tôi vừa làm với
em. Rồi Linh cúi xuống chép bài, nước mắt rơi ướt đẫm trang giấy khiến
những con chữ loang màu. Đứa bạn thân liền hỏi em:
-Sao thế mày?
Linh lắc đầu:
-Bụi bay vào mắt, đau quá!
Và em ngồi ra xa, chừng như muốn tránh cái thằng ghê tởm tôi đây. Suốt
buổi học, tôi không dám nhìn em thêm lần nào nữa. Thậm chí lúc đi về,
tôi đợi em ra khỏi lớp trước rồi mới dám rời chỗ. Cả đoạn từ trường về
nhà, tôi nghệt mặt như thằng mất hồn. Thằng Choác hỏi:
-Sao vậy mày? Mất tiền à?
Tôi lắc đầu, chân lững thững bước, ánh mắt vu vơ giữa mùa đông xám xịt.
Tôi nhớ lại cái điều mình đã làm, nửa thấy vui, nửa hối hận. Giá như
Linh chỉ nói lời “cảm ơn” và đừng cười, tôi sẽ kiềm chế được mình. Nhưng biết sao được? Em cười, thế nên trái tim tôi đã đập chết bộ não tôi
rồi. Có lẽ từ ngày mai, tôi sẽ học hết lớp 7 với sự ghê tởm của Linh.
Khốn nạn thật! Mày làm cái gì thế hả trời hỡi? – Tôi vỗ vỗ đầu. Có lẽ
bạn đang đoán số phận tôi sẽ ra sao, nhưng mà từ từ, cho tôi nghỉ đã,
đói quá!
Con gái khi đã giận thì giận quá trời lâu. Gần một tuần sau buổi học
thêm ấy, em không nói chuyện với tôi, bút đàm cũng không. Trong mắt em,
tôi là thằng biến thái, thằng dê cụ. Biết mình có lỗi, tôi im thin thít
và ngoan như cún cưng chầu chực chờ em sai bảo. Không khí giữa hai đứa
nặng nề vô cùng. Mà thực chất là nặng nề với em chứ tôi thì không. Suốt
tuần, hồn vía tôi cứ lâng lâng ở chín tầng mây kh