Snack's 1967
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325590

Bình chọn: 7.5.00/10/559 lượt.

i nghĩ về nụ hôn vụng
trộm ấy. Bờ má của em… tôi không biết nên tả nó ra sao nữa! Tôi văn dốt
như bò, chẳng biết so sánh! Nhưng nếu bạn thúc ép, tôi có thể nói bờ má
của Linh giống bề mặt bánh caramen vậy: mềm, mịn láng, đôi chút trơn do
em bôi kem chống nẻ. Đại loại thế! Mà rõ ràng, caramen là một thứ để
ngửi, nhấm nháp và… ăn?! Không, tôi đang lảm nhảm đấy, bạn chớ bận tâm!

Tôi không kể chuyện này cho bất cứ ai, kể cả thằng Choác (nhiều năm sau
tôi mới kể cho nó nghe). Tôi đã dự liệu chuyện em ngoảnh mặt với tôi cho tới hết cấp hai. Nhưng tôi không hối tiếc. Thật! Nụ cười của em, sợi
tóc của em phất phơ theo gió mùa đông, còn khoảnh khắc nào tuyệt vời hơn thế? Khoảnh khắc chỉ có một và tôi không bỏ lỡ cơ hội. Thà tôi để một
dấu ấn khiến em nhung nhớ (có thể ấn tượng xấu!) còn hơn trở thành một
bóng ma vật vờ theo đuổi em suốt đời. Nếu thời gian có thể quay ngược
thì nhân danh thế hệ trẻ trâu vừa gấu vừa liều, tôi vẫn hôn em, thậm chí lâu hơn nữa.

Nhưng giận mấy cũng phải xuôi. Linh mới chạm tuổi thiếu nữ, chưa hề có
khái niệm thù hằn dai dẳng. Sang tuần kế tiếp, em chủ động bút đàm cho
tôi:

“Tại sao mày làm thế?”.

Tôi thừa hiểu em nói cái gì nhưng vẫn giả bộ ngây ngô:

“Làm thế gì cơ?”.

Em nổi quạu, dòng chữ nghiến mạnh lên mặt giấy:

“Đừng có đùa! Tại sao mày làm thế?”.

Đừng chọc điên đàn bà khi họ đang nghiêm túc! – Tôi tự nhủ rồi trả lời:

“Ờ thì… tại tao thích mày! :P”.

Linh ngẩn người. Những thằng thích Linh nhiều vô số kể nhưng tôi là
thằng đầu tiên dám nói thẳng thắn trước mặt em. Phải khoảng năm phút
sau, em mới trả lời:

“Tại sao?”.

“Tại sao cái gì?”.

“Tại sao thích?”.


Đ.M, hỏi khó vãi! – Tôi lầm bầm, sau đáp:

“Thích là thích thôi. Có lý do đâu!”.

“Phải có lý do ! NÓI! >< ”.


Đàn bà rất khoái hỏi đàn ông vì sao thích mình. Thành thật mà nói, câu
hỏi này luôn gây khó cho mọi gã đàn ông. Tôi bèn viết tháu dòng chữ xấu
như bà bới bên dưới dòng chữ đẹp và tròn trịa của Linh:

“Vì mày học giỏi, vì mày nhà giàu, vì mày xinh. Được chửa?”.

Thực chất là tôi đang bịa. Thứ nhất: đàn ông vốn dĩ tự cao, thích một cô gái học vấn cao hơn mình là chuyện nhảm nhí nhất đời. Thứ hai: đại đa
số trẻ con ngày đó chơi với nhau vì hợp tính chứ không phải gia cảnh.
Thứ ba: xét toàn diện, em là cô gái bình thường, không phải tiểu thư
lung linh lấp lóa nào sất. Tôi thích chỉ vì… thích. Chỉ một khoảnh khắc, Linh thổi bay trái tim tôi lên bầu trời, thế là thích, vậy thôi. Nữ
giới yêu bằng tai, mà lại hỏi quá khó, thành thử bọn đàn ông chút tôi
phải phỉnh nịnh các bạn như gian thần bợ mông hoàng đế. Sâu xa hơn,
chính nữ giới góp phần tạo ra những thằng tên Khanh họ Sở. Chớ ngụy
biện! He he!

Trở lại vấn đề chính. Sau khi đọc câu trả lời của tôi, gương mặt Linh
thay đổi, hai má ửng hồng như hai mặt trời tỏa sáng giữa thời tiết lạnh
giá. Em viết lại thế này:

“Mày điên à? ><”.

“Thích thì thích thật chứ điên cái gì? Có mày điên á! ^^”.

“Lần sau đừng mượn bài tao chép nữa! Đi chết đi! ><”.


Linh ngừng ngay việc bút đàm rồi tập trung học. Dù vậy, cả ngày hôm ấy,
hai má Linh nhuộm màu đỏ và mãi không phai. Đến nỗi khi đứa bạn thân hỏi cớ làm sao thì em trả lời “lạnh quá, bị nẻ!”.

Sáng hôm sau, tôi xin chép bài, em vẫn đưa vở bài tập như thể đã quên
béng lời giận dỗi hôm qua. Hoặc có thể em cố tình quên. Ai biết? Mấy
ngày tiếp theo ở lớp học thêm, em luôn ngồi cạnh tôi, như thể em muốn
thế chứ không phải mấy cái thiên thời địa lợi do tôi nghĩ ra. Hai đứa
ngồi gần tới mức như sắp dính lấy nhau vậy. Có khi tôi phải ngồi dãn ra
để tránh những ánh mắt nghi ngờ từ đám bạn ngồi bàn trên. Những lúc ấy,
ánh mắt của chúng tôi thi thoảng lại chạm nhau một cách có chủ đích, rồi hai đứa cùng cười, như thể cả hai đều biết một câu chuyện cười nào đó.
Thỉnh thoảng, bản mặt đương tủm tỉm của tôi bị bà chủ nhiệm bắt gặp. Bả
gọi lên và xạc một thôi một hồi. Kệ! Tôi đếch quan tâm! Tôi chỉ biết
Linh cười với tôi, và mùa đông năm ấy bớt lạnh hơn hẳn.

Trong học tập, Linh cố gắng giúp tôi môn tiếng Anh. Em không muốn tôi
chép bài nữa mà phải học. Học thật! Điểm thật! Nói mới nhớ học kỳ trước, nhờ Linh, điểm tổng kết tiếng Anh của tôi trên 7.0. Hạng khá hẳn hoi!
Em nhận ra bà giáo bộ môn bắt đầu để ý điểm số của tôi, chúng hoàn toàn
không giống với cái mác “thằng ngu ngoại ngữ” mà bả gán cho tôi hồi lớp
6. Vậy là em vạch ra một chiến lược học tập và bắt tôi làm theo (nghe to tát nhỉ? He he!). Ban đầu, tôi nghĩ Linh chỉ đùa, ai dè em làm thật. Em đánh dấu chi chít những mục cần lưu ý trong sách giáo khoa rồi nói với
tôi:

-Về học từ mới, viết ra mới nhớ được! Rồi áp dụng từ vào cấu trúc này này…ơ… này! Này! Thằng kia, mày nghe không đấy?

Tôi ậm ừ cho qua:

-Ờ, ờ! Tao học đi học lại cũng thế thôi. Cả đời này tao mù tiếng Anh rồi!

-Sao lại nói thế