
thêm quyết tâm nhắm vào trường B, tôi cố gắng trong
mọi môn học và gần như không bỏ lớp học thêm nào. Bởi vì nghe đâu trường tuyển chọn còn xem xét cả học lực (sau này tôi mới biết người ta xét
điểm thi, không xét thứ hạng). Tôi lấy lại sự tự tin trong môn toán,
điểm lúc nào cũng từ số 8 trở lên. Tiếng Anh và Hóa nhờ năng nổ sáng tạo trong học tập cùng với… quay cóp nên tôi giữ điểm trung bình hai môn ở
hạng khá. Nói chung, việc học tập của tôi khá tiến bộ. Nhưng cơn ác mộng của năm lớp 9 lại là môn văn. Phải, văn học! Với đại đa số bọn học sinh ngày ấy, môn đó quá đáng sợ. Đáng sợ không phải vì nó là “văn học”, tôi tin rằng ai cũng có nhu cầu đọc các tác phẩm văn học. Đáng sợ ở chỗ mọi suy nghĩ về tác phẩm của chúng tôi bị bẻ cong theo những lý luận của
các ông soạn sách bình luận văn học – mấy thứ sách tham khảo chẳng có
giá trị gì ngoài việc cho lũ trẻ con chép vào bải kiểm tra hoặc chuẩn bị bài đối phó kiểm tra miệng.
Quyển vở học văn ngày đó dày ít nhất ba trăm trang, chia thành hai nửa:
ngữ pháp và tập làm văn. Ba trăm trang dày đặc chữ nghĩa, bọn trẻ phải
nhồi nhét chúng cho tới những ngày cuối cùng của cấp hai. Học thuộc nhé, chứ không phải cảm thụ con khỉ mốc gì đâu! Phần tập làm văn cực kỳ
nặng, bao gồm những tác phẩm trọng tâm trong chương trình văn lớp 9. Có
thể kể ra những cái tên khủng bố như: Lặng lẽ Sa Pa, Chiếc lược ngà,
Chuyện người con gái Nam Xương, Truyện Kiều hay cơn ác mộng dày vò bao
đứa học sinh mang tên “Người lái đò sông Đà”. Chỉ là ông lái đò, cái
thuyền, con sông mà sao chia thành ba mảng phân tích khác nhau, thế rồi
chốt lại vẫn là “ánh sáng cách mạng”. Tại sao? Vì giáo viên và sách tham khảo bảo thế! Thành thử văn học trở thành môn học thuộc lòng và máy
móc. Đến nỗi có chuyện khôi hài là văn gì thì văn, bắt buộc phải nhét
bằng được mấy chữ “chế độ thực dân thối nát” với “ánh sáng cách mạng
chói lòa”. Ý nghĩ khác ư? Gạch! Không đúng với barem ư? Gạch nốt! Khi
ấy, lũ trẻ con đều mong đợi một vị anh hùng xuất hiện và chôn sống mấy
thằng cha bình luận văn học kể trên. Thật!
Dù học hành lu bù, chơi điện tử vẫn là một thú vui không dễ bỏ. Năm lớp 9 – năm học căng thẳng nhất – đồng thời cũng là năm game online nở rộ
khắp các hàng net. Thực sự nó xuất hiện từ giữa năm lớp 8, ban đầu là
trò PTV (Priston Tale) rồi Lineage, sau cùng là sự tung hoành của cơn
bão MU, trẻ con quen mồm gọi là Mờ U. Mấy cái thuật ngữ như “ép vé đi Bờ Lút (Blood)”, “đập búa chao (chaos)”, “ đi Đê Vin (Devil)”, “ri sét
(Reset)” hay “rửa tội” thân thiết với lũ trẻ con chẳng kém gì “vẩy 46”.
Game online ra đời, một cơ số không nhỏ bọn học sinh bắt đầu cắm dùi
dựng trại tại hàng net. Rồi khi Mờ U loãng dần, lũ học sinh lại lao đầu
vào Gunbound – một game sử dụng hình ảnh ngộ nghĩnh dễ thương, nó thu
hút luôn cả lũ con gái. Hàng net giờ không phải của riêng cho bọn đực
rựa nữa, chị em hết giờ học là ra vào quán nườm nượp. He he, các cô gái
dính vào game cũng nghiện chẳng kém gì lũ con trai thôi.
Tôi mất thời gian vào game online khoảng hai tháng, cũng “búa chaos”,
cũng “ép vé đi Bờ Lút” như ai. Nhưng sau đó tôi bỏ dần, bởi khoảng giữa
học kỳ I, một chuyện bất ngờ đã xảy đến: thằng bạn du học của tôi sang
nước ngoài sinh sống. Tôi và nó tuy không thực sự thân như kiểu tôi và
thằng Choác, nhưng nó là thằng bạn đầu tiên tôi gặp, thằng bạn đầu tiên
khiến tôi chửi bậy. Ngày nó rời trường, tôi khóc nức nở như đứa trẻ con, còn nó thì cười toe toét:
-Cái con củ kẹc, khóc với lóc! Rồi bố sẽ gặp lại mày!
Tôi chẳng bao giờ nghĩ một ngày kia, bạn mình sẽ rời khỏi nơi đây và đi
tới chân trời mới. Sau sự ra đi của thằng bạn du học, tôi bỗng nhận ra
những ngày tháng cấp hai sắp kết thúc. Sẽ không còn trò đuổi bắt, sẽ
không còn bà chủ nhiệm môi cong, sẽ không còn bà giáo bộ môn tiếng Anh
hay chửi bới học sinh nữa (bả tiếc hùi hụi thằng du học vì chẳng đứa nào mang thành tích học sinh giỏi tiếng Anh về cho bả nữa). Rồi Hoa Ngọc
Linh sẽ ra đi, thằng Choác sẽ ra đi, những đứa khác cũng vậy. Hồi cấp
một, tôi từng nghĩ “ước gì được học cấp một mãi mãi”. Giờ đây, dù không
còn suy nghĩ ngây ngô ấy nữa, nhưng tôi muốn lưu giữ lại mọi thứ về thời cấp hai để sau này có cái mà nhớ. Tôi bớt thời gian điện tử hơn, tham
gia mọi trò chơi của lũ trẻ từ đá bóng, đá cầu, đuổi bắt cho tới trêu
chọc bọn con gái. Hồi lớp 8, bọn con gái ghét tôi ghê gớm, nhưng sau
chúng nó cũng quen dần với sự vô duyên cục súc của tôi nên chẳng đứa nào phàn nàn khi tôi giở trò nữa.
Học hành tấn tới, bạn bè cũng tạm (trừ thằng Cháy bỏ mẹ ra), chỉ duy một điều làm tôi lấn cấn: Linh. Đã không còn mùa đông giữa tôi và em, đã
không còn trận cãi nhau vớ vẩn hồi lớp 7, nhưng khoảng cách vẫn còn đó.
Xóa bỏ được khoảng cách ấy hay không phụ thuộc vào tôi.
Thực tình tôi không biết tình cảm giữa Linh và thằng Gà đi xa đến đâu.
Tôi thích em thật, nhưng không thích cái kiểu săm soi em đi với ai hay
làm gì. Trái tim em đậu ở cành nào, tôi không có quyền rung cành ấy, chỉ có thể đợi trái tim em bay đi rồi đuổi theo.