Teya Salat
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325670

Bình chọn: 9.00/10/567 lượt.

t đứng như
Từ Hải. Cái Đập Con Muỗi! Chuyện gì thế? – Tôi há mồm tự hỏi. Thằng
Choác ngó vào lớp, hỏi:

-Mày lại “quấy rối” con Linh à?

-Quấy cái đầu mày ấy! – Tôi ngoạc mồm.

Tôi trở về nhà trong tâm trạng khó hiểu. Linh đang hỏi thăm tôi hay đang chửi tôi đây? Có cần thiết phải lặp từ “ngu” nhiều thế không? Không lẽ
tôi ngu thật? Tôi không rõ, nhưng tôi cảm nhận được những lời mắng mỏ
của em đã không còn sự băng giá nữa. Mùa đông giữa hai đứa chúng tôi đã
biến mất, chỉ còn lại khoảng cách.

Và tôi còn một năm học cuối cùng của cấp hai để khỏa lấp khoảng cách ấy.

Tôi kết thúc năm lớp 8 với tấm bằng học sinh tiên tiến. Nhưng không phải vì cố gắng học hành mà là vì cố gắng quay cóp cộng thêm chút may mắn. Bố
mẹ cũng chẳng tự hào gì với thành tích vượt bậc của tôi so với hồi lớp
7. Trong mắt các cụ, tôi vẫn là thằng con lười biếng với tương lai mờ
mịt.

Ngày ấy, học sinh cấp hai phải thi tốt nghiệp – một kỳ thi cực kỳ quan
trọng mà điểm số của nó sẽ quyết định đầu vào trường cấp ba. Ba môn
toán, văn, tiếng Anh chắc chắn sẽ thi; môn còn lại có thể là hóa, lý
hoặc những môn giời ơi như lịch sử hoặc địa lý. Toán văn hệ số nhân
hai, tiếng anh và môn thứ tư hệ số nhân một, cứ thế mà xét tuyển đầu
vào. Đậu trường nào sẽ tùy theo nơi sống của từng đứa. Việc chọn trường
cũng là một vấn đề. Đại khái tôi sống ở quận XYZ (xin phép không nêu
tên), có bốn trường là A, B, C và D. Trong đó, trường A và B có điểm xét tuyển cao nhất; trường C thì làng nhàng; còn trường D tụ hợp nhiều
thằng đầu bò đầu bướu thích đánh nhau hơn học. Tất nhiên môi trường học
không ảnh hưởng tới kết quả thi đại học, càng không ảnh hưởng tương lai
nghề nghiệp, nhưng học sinh lớp 9 đâu nghĩ được xa thế? Chúng nó (trong
đó có tôi) chỉ biết rằng trường nào cao điểm hơn là có giá hơn. Không
muốn rẽ cuộc đời vào một nơi làng nhàng hoặc đầy thằng đầu gấu, tôi đã
nhắm đến trường B. Nhưng bố mẹ tôi không nghĩ tôi đủ sức vào đấy, ông cụ bảo:

-Nhắm trường nào vừa sức thôi con. Bố thấy trường D hợp sức học mày nhất đấy. Học trường nào cũng được, miễn là được đi học!

Còn bà cụ thì phán:

-Nếu mà không được trường D thì bố mẹ sẽ lo cho mày vào trường E. Hôm nào mày thử tới trường E, mẹ thấy cũng được đấy!

Cái Củ Đậu, trường E là trường nào? – Tôi lẩm bẩm. Với suy nghĩ của trẻ
con, cái trường mà mình chưa nghe tên bao giờ chắc là… trường kém chất
lượng. Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

-Khồng, khồng, khồng! Con sẽ thi vào trường B!

Ông cụ miễn bình luận còn bà cụ cười nắc nẻ:

-Ối giời ơi, mày mà vào được trường B hả con?

Các cụ khinh thường thằng con quá! – Tôi nghĩ thầm. Cơ mà bố mẹ lo lắng
cũng có cơ sở, bởi điểm số của tôi vốn chẳng tốt đẹp gì cho cam. Nhưng
kệ mẹ! Không C, D hay E gì sất, nhất định phải là B!

Tiện nói luôn là vấn đề chọn trường của tôi không liên quan gì tới Hoa
Ngọc Linh. Hẳn bạn nghĩ một thằng lười như tôi cố sức thi thố là vì gái
phỏng? Thực tình, tôi cũng muốn học chung với Linh lắm, nhưng hoàn cảnh
không cho phép. Linh sống ở quận khác, vì vậy điểm tốt nghiệp của tôi
dẫu có bằng hoặc hơn em đi chăng nữa, hai đứa cũng không thể học chung
trường. Tất nhiên không phải là hết cách. Ở thành phố có trường S và
trường SS, hai trường này không xét điểm tốt nghiệp mà xét tuyển qua kỳ
thi riêng của mỗi trường. Tuy nhiên, trong một lần hỏi bài, tôi thử dò
xét ý tứ của Linh về trường S và SS thì em lắc đầu cười:

-Chắc không đâu! Tao chẳng muốn thi vào đấy! Trường chuyên lớp chọn gì cho mệt đầu! Học lớp chọn mãi, tao chán lắm rồi!

Tôi gật gù. Vậy là dù muốn hay không, sau cấp hai, tôi và em sẽ chia tay nhau. Tôi không thể thay đổi sự thật ấy.

Nhưng trước khi chia tay, tôi muốn nối lại quan hệ với em. Tôi muốn khỏa lấp cái khoảng cách đã ngăn trở tôi và em suốt năm lớp 8.

Do có kỳ thi tốt nghiệp nên chuyện học hành năm lớp 9 khá nặng nề. Vì
chăm lo, hay nói đúng hơn là vì thành tích, các thầy cô liên tục đốc
thúc bọn học sinh. Trước lúc vào học chính, nhà trường dành mười lăm
phút kiểm tra kiến thức. Mỗi tuần, ba mươi đứa từ các lớp khác nhau bị
xướng tên qua loa phát thanh, rồi lần lượt vào phòng làm bài kiểm tra
giấy. Điểm cao bao nhiêu cũng không được tính, nhưng điểm thấp là bị gọi điện thẳng cho phụ huynh. Tôi bị gọi vài lần, nhưng không lần nào dính
điểm kém. Tập trung học phải khác chứ!

Ban đầu, môn thi thứ tư chưa được công bố. Trái ngược lũ bạn cầu trời
khấn phật để tránh môn lịch sử, tôi lại đặc biệt ủng hộ bộ giáo dục cho
thi lịch sử, bởi lẽ tôi… ngu hóa học. Thà học vẹt mấy cái chiến dịch với quân ta tiêu diệt bao nhiêu địch, thu lượm bao nhiêu vũ khí, còn hơn là một mớ chữ đi kèm con số bé tí ti với kết tủa, bay hơi, cháy xèo xèo
hoặc nổ đì đoàng vỡ nhà chi đó. Nếu thực sự là hóa học, đời tôi coi như
bế mạc. May sao năm ấy, người ta quyết định môn thi cuối cùng là sinh
học. Có lẽ nỗi khổ của tôi đã lay động trời xanh! Ơn giời ơn phật! Con
cảm ơn!

Áp lực kỳ thi cộng