
ước
mơ nhưng lại không dám chia sẻ. Sự thất bại của kẻ lắm ước mơ là không
thể chia sẻ những ước mơ đó cho bất cứ ai. Nhưng với bản chất của một
thằng cứng đầu, tôi vẫn nói:
-Vẽ chơi thôi! Tôi không định làm họa sĩ! Họa sĩ nghèo…
Châu gạt phăng lời tôi và chìa ra đống kẹo mút:
-Không nói nữa, ăn kẹo không?
Tôi lắc đầu. Em ngậm kẹo mút, gương mặt hơi hậm hực, sau lẩm bẩm rõ to:
-Đứa nào không ăn kẹo là đứa ấy ngu!
-Hả?
Đó, Châu cứ sống vô tư như thế. Tất nhiên, tôi không thay đổi một sớm
một chiều nhưng nhờ sự vô tư của em, tôi cởi mở lòng mình hơn. Mỗi ngày, tôi lại cho Châu xem một bức tranh cùng những ý tưởng và câu chuyện
đằng sau nó. Em lắng nghe chăm chú, lúc thì khen nét vẽ đẹp, lúc thì góp ý những chỗ chưa ổn. Những lời nói của em đều xuất phát từ sự chân
thành, không giống kiểu lên tiếng cho có của một cô gái phát nản khi
nghe thằng con trai chém gió. Tôi cảm thấy vui, bởi lẽ tác phẩm của mình được khen ngợi hay góp ý. Ngay cả hồi cấp hai, Hoa Ngọc Linh cũng chưa
từng đánh giá cao mấy hình vẽ bậy bạ trong sách giáo khoa của tôi (thực
chất là hình manga).
Sự xuất hiện của Châu đã khiến tôi xao nhãng dần cái tên Hoa Ngọc Linh.
Mỗi lần ra hàng điện tử, tôi không còn đợi chờ tin nhắn Yahoo! của em
nữa. Tôi cũng bỏ bẵng luôn bức tranh dang dở, thành ra quên luôn tặng
quà sinh nhật cho em. Có lần, Linh nhắn tin cho tôi thế này:
“Mày khỏe chứ?
Dạo này học hành thế nào? Ăn Tết vui không
Mà mày chưa tặng quà sinh nhật cho tao đấy nhé! ^^
Muốn tao tặng quà gì không?
Tao không nghe được metal đâu, nặng đầu lắm! :P
Nhưng nếu mày thích, tao sẽ tặng một đĩa metal thật nặng, thổi bay đầu luôn! ^^
Trả lời tao sớm nhé!”.
Như thường lệ, tôi vẫn trả lời tin nhắn của Linh. Nhưng lần này không lê thê như mấy lần trước nữa:
“Tao quên mất đấy
Tao sẽ tặng cho mày sau
Khi nào gặp nhau thì mày tặng tao cái đĩa cũng được
Thế nhé
À quên, dạo này mày khỏe chứ?”.
Chữ ít, đồng nghĩa với việc tình cảm tôi dành cho Linh cũng vơi bớt.
Thậm chí, có khi Linh nhắn tin giữa lúc tôi đang chơi điện tử nhưng tôi
cũng bỏ qua. Đôi lúc nghĩ đến em, lòng tôi hơi lợn cợn, song mỗi ngày
đến lớp, sự lợn cợn đều tan biến trước nụ cười của Châu. Phải chăng đàn
ông là sinh vật dễ thay đổi? Có lẽ đúng thế thật!
Cuộc sống năm lớp 10 cứ bình lặng trôi qua. Bỗng một ngày nắng tháng tư, thằng Cuốc bảo tôi:
-Dạo này ông không hay qua nhà tôi nhỉ? Mải vẽ à? Này, qua nhà tôi rồi chơi thử Call of Duty xem, hay cực!
Tôi nhận lời và về nhà nó. Trò chơi hay tới nỗi gần một giờ chiều tôi
mới chịu nhấc mông đi về. Lúc dắt xe ra cửa, tôi định đi ngược đường để
về nhà nhanh hơn. Nhưng cái nắng oi bức khiến tôi nhớ lại những ngày hè
năm lớp 9. Như một phản xạ tự nhiên, tôi bèn quay xe và đạp xuôi theo
con đường. Lúc đi qua ngôi nhà của Hoa Ngọc Linh, tôi lại đạp chầm chậm. Mới vài tháng trước, tôi còn chầu chực ở đây, ngay trước cổng ngôi nhà
này. Nhưng thời gian thay đổi, con người cũng phải thay đổi. Tôi tự nhủ
rằng câu chuyện thời cấp hai giữa tôi và em chỉ là một kỷ niệm đẹp. Kỷ
niệm rồi sẽ qua đi và chẳng bao giờ quay lại nữa. Rồi tôi và em sẽ bớt
nói chuyện trên Yahoo!, mỗi đứa sẽ bước theo những con đường riêng.
Tôi cứ nghĩ như thế cho tới khi đạp xe đến đầu phố. Phố xá vẫn thế nhưng có cái gì đấy thiêu thiếu. Nhìn ngược nhìn xuôi, tôi chợt nhận ra cây
phượng năm nào đã bốc hơi, chỉ còn lại một cái gốc nằm trơ thơ lơ bên vệ đường. Tôi vội vòng xe sang vệ đường để nhìn cho rõ, như chưa tin
chuyện trước mắt, tôi bèn hỏi một người đi đường:
-Bác ơi, cho cháu hỏi, cái cây phượng ở đây đi đâu rồi?
-Người ta cưa rồi cu ạ! – Người nọ cười – Hình như họ định xây nhà ở đây nên phải cưa bớt cây đi!
Tôi chùng xuống và hụt hẫng. Một phần tâm hồn tôi đã ở đây cùng cây
phượng, nhưng người ta đã chặt đi mất. Tồn tại không ai quan tâm, mất
rồi mới thấy giá trị - cây phượng đã sống trong lòng tôi như thế.
Bần thần hồi lâu, tôi vội vã đạp xe về nhà và lôi ra bức tranh dang dở
thuở trước. Nguyên cả ngày hôm ấy, tôi hết vẽ lại đổ màu, bỏ luôn cả bữa tối lẫn lời ca thán của mẹ. Rồi ngày hôm sau, tôi nhờ thằng Sĩ bọc bức
tranh khung gỗ và giấy gói quà. Nó bảo tặng ai thì tôi chỉ ậm ừ “tặng
bạn”. Ngoài bức tranh ra, tôi còn để lại một thiệp chúc mừng cùng lời
nhắn:
“Chúc mừng sinh nhật nhé! Hy vọng là mày thích! Xin lỗi vì thời gian qua không trả lời tin nhắn của mày! He he, tao thích vẽ lắm, khi nào vẽ
xong một bức, tao sẽ cho mày xem, coi như là xin lỗi đi! Vậy nhé!”.
Tan học, tôi chạy qua nhà Linh và chờ đợi. Song một giờ rồi hai giờ
chiều vẫn chẳng thấy bóng dáng em đâu, tôi bèn luồn bức tranh qua khe
cửa sắt với hy vọng em sẽ thấy nó khi đi học về. Tôi muốn níu kéo kỷ
niệm, muốn chúng sống lâu hơn nữa.
Nhưng như tôi đã nói, đến tận bây giờ, tôi chẳng biết Linh có nhận