XtGem Forum catalog
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326040

Bình chọn: 8.5.00/10/604 lượt.

sống:

-Đừng sợ, Tóp ạ! Đàn ông thiếu gì người yêu! Người yêu mày sẽ nặng hơn mày khoảng ba chục cân hơi, to gấp đôi mày!

Bị ba thằng tổng công kích, tôi gầm lên:

-Tiên sư chúng mày nguyền rủa tao đấy à?

Và tôi lao vào bóp cổ đấm đá từng thằng một, còn chúng nó cười hô hố
muốn tốc mái nhà. Chúng nó nghĩ tôi mê vẽ quá nên chẳng bao giờ để ý con gái. Thực tình, tôi là con người, một thằng con trai, và con trai thì
cần con gái. Nhưng quả thực, lúc đó, tôi không biết cô gái trong mơ của
mình sẽ như thế nào. Giống mấy nhân vật nữ trong game chăng? Hay truyện
tranh? Thậm chí là Hoa Ngọc Linh chăng? Có thể lắm

Vào năm học, tôi vẫn vẽ, vẫn tặng Linh đều đều. Do muốn tặng em những
bức tranh hoàn hảo nhất nên ngoài mấy thằng bạn, tôi tìm đến một người
khác: cô bé “Trâu điên”. Châu biết vẽ, lại có đôi mắt tinh tế đặc trưng
của phụ nữ, để em thẩm định tranh là hợp lý. Em góp ý nhiệt tình, như
thể đang đóng góp công sức vào một đại tác phẩm vậy:

-Chỗ này đổ màu đỏ đẹp hơn! Không, không phải màu đỏ! Phải là cái màu gì đó nhạt hơn tí, nhạt hơn nhưng vẫn rực rỡ! Như kiểu trộn màu ấy, hiểu ý tớ không? Còn chỗ này nữa, đổ bóng chưa đẹp lắm, sửa lại coi! Hả? Nói
chậm lại á? Tớ nói thế này là chậm lắm rồi! Hả? Giời ơi, tai điếc à? Còn – phải – chậm – thế – nào – nữa?

Kể từ đó, mỗi lần hoàn thiện bức tranh mới, tôi đều đưa cho Châu. Hai
chúng tôi khá hợp nhau trong việc vẽ vời, dù rằng thỉnh thoảng có cãi
nhau (đa số vì chuyện em “bắn” nhanh quá và tôi yêu cầu em nói chậm
hơn). Tuy vậy, chúng tôi chỉ hợp nhau chuyện vẽ chứ vẫn bất đồng trong
nhiều vấn đề.

Chẳng hạn như chuyện học hành, em thích môn tiếng Anh, tôi lại thích
toán. Trong ăn uống, tôi khoái đồ mặn, em hảo đồ ngọt. Lúc đi chơi, em
tìm chốn đông người, tôi chọn nơi yên tĩnh. Em nghe nhạc nhẹ nhàng và
lãng mạn, tôi nghe rock và metal. Đại đa số những thằng nghe rock rất
hay cho bạn bè nghe thử âm nhạc của mình và coi nó là nhất, là đỉnh cao
âm nhạc. Tôi cũng cố gắng giới thiệu cho Châu nhưng em chẳng thích tí
nào. Thời ấy, game Audition hoành hành khắp nơi, nhà nhà mở bài Lucky –
Lucky Twice (một ngày tôi bị bài này tra tấn vài lần, hệt như bài Kiếp
Đỏ Đen thời cấp hai), người người nghe nhạc hoàng tử công chúa (đi đâu
cũng nghe “bong bóng” với “trà sữa”). Châu cũng chơi Audition, cũng bị
cuốn vào trào lưu âm nhạc đó. Thế nên em hoàn toàn xa lạ với thứ âm nhạc ồn ào của tôi. “Only for the weak” – bài hát tôi yêu thích nhất bị em
chê không thương tiếc:

-Trời đất, đây mà là nhạc à? Hát cái gì thế? Sao chẳng giống hát gì thế? Điếc tai quá!

Tôi cười và lắc đầu cho sự cố gắng vô ích của mình. Con gái chẳng mấy ai thích thứ nhạc ầm ĩ này hết.

Nhưng có một điều hài hước là dù không thích rock và metal, Châu vẫn cứ
tìm hiểu tại sao tôi lại thích chúng. Em hết hỏi tôi lại tỏ vẻ nghiêm
trọng:

-Tớ đọc báo thấy người ta bảo nhạc này gây ảnh hưởng thần kinh đấy! Nguy hiểm lắm!

Tôi cười sặc:

-Báo nào thế hả cô? Gọi thằng tác giả ra đây để tôi vả vỡ mồm nó!

Em chống cằm, cái đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt nhìn thẳng mắt tôi:

-Vậy thì tại sao Tùng lại nghe? Tớ chẳng thấy nó hay gì sất! Có biết mấy đứa con gái bảo Tùng thế nào không? Chúng nó bảo Tùng nghe nhạc “không
giống người”!

Tôi không muốn kể cho Châu nghe sự tích thời lớp 7 xa xưa ấy. Tôi cảm
giác câu chuyện ấy rất là sến súa và em sẽ nghĩ tôi chém gió chứ không
phải sự thật. Hết cách, tôi đành trả lời:

-Có đứa bạn tặng đĩa nên nghe thôi, nghe lâu thành nghiện. Tôi nghe vì… ờm, lúc đang vẽ, nghe cái đó rất là hứng! Đại loại thế!

-Bạn trai hay bạn gái?

-Bạn… mà sao cô hỏi nhiều thế?

Cô bé hếch cằm:

-Hỏi để biết, có làm sao không?

Trông gương mặt khiêu khích của em, tôi bật cười thành tiếng. Em đấm vai tôi rồi tiếp lời:

-Tặng quà sinh nhật cho tớ!

Tôi ngạc nhiên:

-Hả? Hình như… cô sinh ngày bao nhiêu nhỉ? Ờ, ờ… hai tháng nữa mới tới
sinh nhật cô, sao đòi quà sớm thế? Đợi đến lúc đó thì tặng quà!

-Nhưng hai tháng nữa lâu quá, với lại lúc ấy không hợp! – Châu lắc lắc đầu, đuôi tóc ngúng nguẩy.

-Cái gì mà không hợp? – Tôi hỏi.

Cô bé bắn tía lia:

-Tớ thích kem Tràng Tiền! Kem ốc quế ấy! Hai tháng nữa mùa đông mất rồi, mùa đông ai ăn kem? Nhá? Đi mà! Tớ thích kem lắm!

Em vừa nói vừa túm lắc tay áo tôi như đứa trẻ đòi quà. Tôi không ưa đồ
ngọt, nhưng cái món ốc quế Tràng Tiền thì cũng khoái. Ngày xưa, món đó
được bọn học sinh trường tôi gọi là “vãi cả xa xỉ”. Xa xỉ không phải vì
tiền nong, mà vì trường tôi cách phố Tràng Tiền rất xa, đạp xe tới đó
mệt phờ râu. Vả lại, ai ra Tràng Tiền cũng phải kiếm bằng được ốc quế
nên nó trở thành thương hiệu nổi tiếng dù chưa chắc đã ngon hơn kem ốc
quế ở khác. Mấy thằng có xe máy thường dụ khị gái bằng món này; được nó
chở lên phố, được nó bao món kem ốc quế, cô nào chẳng đổ? Thời đó, cưa
gái dễ vô cùng, cứ công thức xe