The Soda Pop
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326105

Bình chọn: 7.5.00/10/610 lượt.

ảo bỏ? Nói thế thôi mà đã buông xuôi à? Khó mới cần làm chứ! Bảo với Cuốc cho tớ tham gia nhé, để tớ về nhà nghĩ thêm!

Châu khá nghiêm túc trong việc làm quà Valentine. Ngay hôm sau, em gọi
tôi và thằng Cuốc ra một chỗ, tay cầm bút hí hoáy vẽ và trình bày ý
tưởng:

-Thế này nhé, chúng ta sẽ cắt miếng xốp theo hình trái tim, sau đó phủ
màu rồi vẽ lên đó vài câu, đại khái như “Happy Valentine” hoặc “I love
you”. Hoặc là mình sẽ đính hoa giấy lên miếng xốp. Gấp hoa giấy origami
ấy? Hiểu không? Xếp hoa giấy theo tên người, chữ cái đầu thôi! Chẳng hạn người ta tên là Trang thì mình xếp chữ “T”, Vân thì là “V”, được chứ?
Một nửa miếng xốp mình vẽ chữ, nửa còn lại mình gắn hoa theo tên, được
chứ?

-Ờm… nghe cũng được đấy! – Thằng Cuốc gật gù – Nhưng có mỗi thế thôi à? Sao mà thu lãi được?

Bản tính Thằng Cuốc rất lắm ý tưởng nhưng lại hay bàn lùi. Trong kinh
doanh người ta gọi là “dự báo rủi ro”, khổ nỗi ông nhõi này sợ rủi ro và lúc nào cũng sợ lỗ. Châu cười:

-Thì tất nhiên là sẽ lỗ rồi! Cuốc tưởng buôn bán dễ lắm à? Cơ mà bọn
mình làm cho vui, cho biết buôn bán là thế nào, tiện thể vui chơi luôn,
tội gì chứ?

-Sao lại có vui chơi hả cô? – Tôi hỏi.

Châu cười:

-Ở chợ đêm Đồng Xuân mà không đi chơi là phí hoài đó!

Nói cho cùng, ở cái tuổi chíp hôi ấy mà muốn móc túi thiên hạ là chuyện
bất khả thi, nhưng xác định làm cho vui và học thêm kinh nghiệm buôn bán cũng chẳng phải ý tưởng tồi. Song có mỗi ba đứa làm thì không ổn, tôi
bèn thuyết phục thằng Sĩ và thằng Choác thêm lần nữa. Nghe tôi trình bày mục đích kinh doanh và bánh xèo (bánh xèo là chủ yếu), hai thằng gật gù tham gia.

Sau buổi học, bốn thằng bọn tôi tập trung tại nhà thằng Cuốc và lên kế
hoạch mua nguyên liệu. Để làm ra món đồ như Châu nói, bọn tôi cần cắt
miếng xốp, mua giấy màu và sơn xì, bút vẽ tôi có sẵn. Nghe có vẻ đơn
giản chứ lúc bắt tay vào làm, bốn thằng mới thấy khó kinh hồn. Kiếm xốp
khá dễ, nhưng để cắt ra những miếng xốp hình trái tim chẳng dễ chút nào; dùng dao cắt thì miếng xốp luôn bị vỡ hoặc bị răng cưa phần viền, hơn
nữa lại chẳng có khuôn. Vạn sự khởi đầu nan, gian nan nản cả lượt, thằng Cuốc lắc đầu:

-Thôi nghỉ các ông ạ, kiểu này là đếch thể làm được đâu!

Ông nhõi chủ trì buông xuôi, ba thằng còn lại cũng nghỉ luôn. Hôm sau, Châu hỏi tôi công việc tới đâu thì tôi trả lời:

-Nghỉ rồi! Thằng Cuốc đếch làm nữa!

Rồi tôi kể lại cho em chuyện cắt mấy miếng xốp. Nghe xong, Châu cười rũ:

-Giời ạ, tự mình sao mà cắt được? Phải đem ra hàng, họ mới cắt cho! Đi, chiều nay đèo tớ xuống phố Hàng Mã!

Chiều hôm ấy, bọn tôi đèo Châu xuống phố Hàng Mã. Đúng như Châu nói, ở
đó có những cửa hàng chuyên gia công mặt hàng giấy, xốp, gỗ. Họ có thể
bán cho chúng tôi cả lô xốp đồng kích cỡ, giá cả cũng không đến nỗi nào. Châu đặt mua khoảng ba chục miếng, vị chi hết khoảng sáu xịch. Tôi
không thắc mắc chuyện tiền nong mà thấy số lượng xốp quá nhiều, bèn nói:

-Nhiều thế này, làm hết được không?

-Dôi ra mười cái hỏng ấy mà! – Châu nói – Cùng lắm mình làm hai chục cái thôi, mười cái đề phòng nhỡ hỏng còn làm lại.

Ba thằng bạn quý hóa của tôi giơ ngón cái khen Châu nói đúng. Thằng Sĩ gật gù:

-“Trâu” nói là chuẩn!

-Ông còn phải học tập nhiều! – Thằng Cuốc tiếp lời.

-Mày ngu lắm con ạ! – Thằng Choác đế thêm.

“Tổ cha mấy thằng vì gái phản bạn!” – Tôi chửi thầm. Nhưng những lời của Châu làm tôi vỡ ra nhiều điều. Hồi đó, tôi là một gã công tử thành thị
điển hình: chỉ học, chơi rồi vẽ, mấy kiến thức thường nhật hầu như mù
tịt. Nhờ cô bé Trâu điên, tôi biết thêm lắm thứ hay ho của cuộc sống.

Sau đó, bọn tôi rong ruổi xe đạp trên phố Hàng Mã mua thêm giấy màu và
sơn xì. Tổng thiệt hại gần ba lít, cả năm đứa hôm ấy bị vét sạch túi.
Mặc dù đã chuẩn bị tiền từ trước nhưng thằng nào cũng tiếc ngẩn tiếc
ngơ; từ nay đến Tết hết chơi điện tử, hết ăn quà vặt và quay về với cái
bánh mì “bửn bửn” dưới căng tin. Trông bản mặt lũ con trai chúng tôi,
Châu cười:

-Nghỉ chơi điện tử vài hôm thôi mà! Bọn mình cố gắng làm xong rồi bán hàng ở chợ đêm! Ở đấy vui hơn nhiều!

Với những ai chưa biết thì “chợ đêm” ở đây là chỉ chợ đêm Đồng Xuân ở
quận Hoàn Kiếm. Ngày đó, chợ đêm không phải thứ gì quá mới mẻ, bản thân
tôi đã qua đó vài lần. Nhưng bán hàng ở chợ đêm lại là một trải nghiệm
mà tôi chưa từng trải qua. Bọn thằng Sĩ, thằng Cuốc và thằng Choác cũng
rứa. Nghe lời Châu, ba tuần trước ngày Valentine, bốn đứa con trai không bén mảng hàng điện tử nửa bước mà tập trung làm việc. Làm việc nhé!
Nghe oai chửa? He he!

Nhà thằng Cuốc khá rộng, lại gần trường nên bọn tôi chọn đó làm cơ sở
sản xuất, cứ sau giờ học là lại tụ tập về nhà nó làm. Việc khá nhiều nên Châu rủ thêm cả cô bạn thân của em tên Hà làm cùng (cô bé ngày trước
vẫn chở Châu ra bến xe buýt). Công việc đầu tiên là tạo màu cho miếng
xốp; đơn giản là dùng sơn xì phun lên rồi đợi sơn khô. Tuy nhiên