
ôi – ra đi. Tôi muốn thời gian
này là mãi mãi.
Nhưng chẳng có gì là mãi mãi, và tôi cần xác định trái tim mình thuộc về nơi nào.
Một cách vô tình có chủ đích của… ông trời, Châu đã len lỏi vào tâm hồn
tôi. Trong lúc vẽ, tôi nghĩ đến gương mặt em; lúc học, tôi nhớ dáng dấp
của em đang hát bài “Tìm lại”; thậm chí khi ngủ, thi thoảng tôi lại mơ
về dáng vẻ đáng yêu của em dưới cơn mưa tháng mười một. Mỗi ngày tới
lớp, tôi phải nhìn lén ngắm trộm em vài lần mới yên. Hôm nào Châu nghỉ
ốm, tôi cứ cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, cuộc sống cũng kém vui ít
nhiều. Và khi em đi học trở lại, tâm tình tôi phấn chấn như thể hôm ấy
là thứ bảy vậy.
Dù thế, tình cảm mà tôi dành cho Châu vẫn chỉ dừng ở mức cảm mến. Tôi có thể đưa em ra bến xe buýt, chạy xuống căng tin mua giùm em hàng tá kẹo
mút hoặc lắng nghe em kể những chuyện trời ơi đất hỡi của tụi con gái.
Tôi không phải bạn thân của em – cái khu vực “friendzone” mà bao thằng
con trai lo sợ; cũng chẳng phải một người có bờ vai để em tựa vào để tìm kiếm sự chở che. Đại khái tôi lửng lơ ở khu vực “boy-friend”, nếu mất
cái dấu “-” này, tôi sẽ rơi xuống “friendzone”, hoặc cũng có thể ngoi
lên thành “boyfriend” thật.
Đôi khi, sự cảm mến ấy dâng trào và gần như đã biến thành chữ “yêu”. Gọi là gần như vì mỗi lần tôi nghĩ chuyện “yêu”, hình bóng Hoa Ngọc Linh
lại xuất hiện. Suốt năm lớp 11, tôi vẫn vẽ tặng Linh, vẫn đạp xe qua nhà em sau mỗi buổi học, vẫn gửi cho em hàng đống tin nhắn dù em chẳng bao
giờ trả lời. Cũng có lúc, tôi tự nhủ rằng những việc mình làm là vô ích. Thằng Choác từng khuyên tôi dẹp mấy chuyện này:
-Tao thấy mày tặng tranh cho con Linh cứ… ngu ngu thế đếch nào! Chẳng
khác gì vác đàn hát ông ổng trước cửa nhà nó cả! Bớt điên đi cu!
Tôi ậm ừ nghe lời nó, song qua vài hôm, mọi chuyện vẫn quay về lối cũ.
Một mặt, tôi mong chờ Hoa Ngọc Linh hồi đáp. Mặt khác, tình cảm tôi dành cho cô bé Châu mỗi lúc một lớn. Đứng trước ngã ba, tôi trở nên ngu ngốc và chẳng biết làm gì. Những thằng con trai mười bảy tuổi chỉ điều khiển được thân xác của mình, chứ tâm hồn lạc lối nơi đâu thì chúng nó chịu
chết. Thật!
Lừng khừng trước ngã ba, tôi chẳng biết rẽ ngã nào, thành thử quan hệ
giữa tôi và Châu chẳng tiến triển gì thêm. Cuộc sống cứ bình lặng trôi
đi cho tới mùa Valentine năm 2007…
Năm ấy, ngày Valentine đến sớm hơn so với Tết Nguyên Đán và thằng Cuốc
nảy ra ý định kiếm chác. Một hôm, nó gọi tôi, thằng Sĩ, thằng Choác và
bắt đầu trình bày ý tưởng kinh doanh. Số là nó có anh trai, ông anh này
tính chuyện tặng quà bạn gái nhân dịp Valentine mà chưa nghĩ ra món
thích hợp. Chẳng biết thằng Cuốc dẻo mồm ra sao mà nó thuyết phục được
ông anh mua đồ handmade do chính tay nó làm. Thằng Choác hồ hởi:
-Đâu, đâu, đâu? Cái đồ “hen mết” đâu?
-Cho tao xem cái! – Tôi nói.
-Ông anh mày mất tiền ngu rồi! Mà đâu? Cái đồ đó đâu? – Thằng Sĩ cười phớ lớ.
Ba thằng dài cổ hóng món đồ của thằng Cuốc. Nó chẳng đưa món đồ handmade nào ra mà chỉ tay vào ba thằng tụi tôi:
-Bọn mày làm hộ tao!
-Hả?
-Thế này nhé, khoảng hai tuần nữa là Valentine, anh em mình làm đồ
handmade sau đó đem bán, ồ kế? Nhưng mà cần làm vài mẫu trước để xem thế nào, trước tiên là coi anh tao có thích hay không! Vậy ý kiến chúng mày thế nào?
Thằng Sĩ và thằng Choác đồng thanh:
-Đập Con Mèo là không bao giờ!
Mặc cho thằng Cuốc than vãn lẫn ra sức dụ khị, thằng Sĩ và thằng Choác
quyết không tham gia vào vụ kinh doanh mà chúng nó cho là vớ vẩn này.
Sau cùng, thằng Cuốc cố gắng thuyết phục tôi:
-Đóng Muối, hai thằng kia đếch chịu hiểu ông ạ! Cơ hội kiếm tiền đấy!
Mùa Valentine, thằng đếch nào lại mặc cả chuyện quà cáp cho người yêu
chứ?
-Nhưng mà tao biết làm mấy cái đồ như thế đâu?
-Thì thế tôi mới bảo anh em mình cần nghĩ xem đồ gì dễ làm mà bán được.
Thế nhé! Còn ba tuần nữa thôi! Nghĩ hộ em đi anh, rồi em mời anh bánh
xèo!
Nghe đến bánh xèo, hai mắt tôi rực sáng như đèn pha ô tô. Nghe dân tình
đồn đại món đặc sản của Sài Gòn này ngon lắm mà tôi chưa được nếm bao
giờ. Vì đồ ăn, tôi nhận lời giúp thằng Cuốc. Nhưng nghĩ sao ra một món
đồ handmade vừa dễ làm vừa dễ bán đây? Món đồ nào có thể khiến mọi anh
chàng phải móc tiền ra tặng bạn gái? Nói đi cũng phải nói lại, xứ Việt
Nam toàn du nhập văn hóa nước ngoài không tới nơi tới chốn. Đọc manga và tham khảo trên mạng, tôi thấy ngày Valentine là cơ hội để con gái tặng
quà con trai. Thế mà về Việt Nam, mọi ngày lễ đều ở chế độ mặc định là
con trai tặng quà con gái. Cuộc đời bất công gớm!
Nghĩ mãi chẳng ra, tôi bèn hỏi ý kiến của Châu. Nghe xong, cô bé chống
cằm suy nghĩ, que kẹo mút trên miệng đảo từ phải qua trái rồi lại từ
trái sang phải. Em nói:
-Khó nhỉ? Giờ người ta vào hàng lưu niệm là mua được, mà còn nhiều đồ nữa chứ! Mình làm thì chỉ được một mặt hàng thôi!
-Thôi bỏ vậy! – Tôi lắc đầu – Nghe đã thấy khó rồi!
Châu đấm vào vai tôi:
-Ai b