
hêm cách xưng hô đầy ám muội này khiến cô không khỏi rùng mình,quay
người lại đập ngay vào mắt cô là đôi mắt gian xảo quỷ quyệt của Ken,còn Lệ Hi
lại vô cùng vui mừng niềm nở cười hài lòng.
Biết là muốn thóat khỏi chỗ này nhất định phải
dùng đầu óc suy nghĩ một chút,không thể nghĩ gì nói đấy được.Quân tử 10 năm trả
thù chưa muộn,cô cười hiền nhưng đầy sự nguy hiểm ánh mắt lạnh lùng trở nên
băng giá nhìn chăm chăm vào đôi mắt đầy ý cười trêu chọc của người con
trai,miệng phun ra những lời nói đầy âm khí mà cô không nghĩ mình sẽ nói những
lời này với người con trai kia:”Chào anh,hôm khác quay lại”.
Dứt lời,cô xoay 180 độ đi ra khỏi cửa phòng
bệnh,bước chân chậm rãi di chuyển trên hành lang bệnh viên,trong người không
ngừng phát ra cảm giác kì lạ mà cũng thật thân quen.
Ra khỏi bệnh viên,đôi mắt không ngừng phát ra
ngàn tia băng lạnh khiến ai nhìn cũng run sợ,đêm thu gió thoảng qua khiến người
đi đường không khỏi cảm giác lạnh lẽo.1 giọt mưa rơi xuống đậu trên chiếc mũi
cao thanh tú của cô tiếp theo là hàng ngàn hạt mưa mang đến một cơn mưa bụi mát
lạnh.
Một mình chơ vơ trên đường,hình ảnh người con
trai lại hiện về qua từng dòng suy nghĩ của cô,nụ cười đẹp làm say đắm trái tim
cô,nghĩ về khoảnh khắc đó…Thật đẹp!!!Bước chân chậm rãi của cô bất ngờ dừng
hẳn,ngước mắt lên nhìn bầu trời không ngừng xuất hiện những hạt mưa rả rích rơi
xuống,khẽ nhắm mắt lại,hàng mi cong vút hạ xuống.Từng hình ảnh trong quá khứ
hiện lên trong đầu cô chậm thật chậm,hồi tưởng lại hơn 3 năm về trước,cảm nhận
cái cảm giác cô đã tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian này.Nụ cười của
em và anh,lời hứa giữa em và anh,cái ôm ấm áp,nụ hôn nhẹ ngọt ngào mà chất chứa
đầy tình yêu thương.Cô đã từng ước chỉ 1ph thôi,1ph trở lại cái khoảnh khắc
đó,được rung động thêm lần nữa,được yêu thêm lần nữa và…được thấy hạnh phúc
thêm một lần nữa.Mà sao khó quá anh à…1 giọt nước lặng lẽ rơi xuống hòa lẫn vào
cơn mưa đầu thu lạnh lẽo,gạt phăng nó đi không thương tiếc…Hít vào một hơi thật
sâu,đôi mắt đẹp phút chốc trở nên băng lạnh,bước chân đều đều đi.
Đi chưa được bao lâu,cô kìm lòng không đậu mà
lại dựng chân trước một công viên mà 3 năm trước cô đã qua lại nơi này không
biết bao nhiêu lần.
“Happy life” dòng chữ vẫn nhấp nháy đèn xanh
đỏ không thay đổi,quay đầu đảo mắt nhìn vào trong một lượt,mọi thứ…3 năm
rồi…vẫn vậy,,,không thay đổi.
Chỉ có điều…3 năm trước đến đây có thêm một
người nữa…3 năm sau…chỉ một mình cô lặng lẽ đứng nơi đây.Xưa và nay…khác
nhau…nhưng…tình yêu em dành cho anh vẫn không đổi…còn anh?Có còn nhớ tới em
không?
Trên môi Zami bất giác nở một nụ cười xót
xa,đôi mắt đẹp phảng phất nỗi buồn xa xưa.Cất bước về phía trước…trong lòng cô
tự hứa với mình sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại nữa,dù anh có chết ở nơi nào cô
cũng sẽ không mềm lòng không ngu ngốc ngã gục trước anh nữa.Hôm nay sẽ là lần
cuối cô nghĩ về anh,hồi tưởng lại quá khứ đẹp vì anh và…khóc vì anh…
Đầu thu gió thổi nhẹ nhưng cũng khiến con tim
ta phát run vì lạnh,chỉ những người cô đơn mới thấu hiểu cảm giác lạnh giá
xuyên qua từng xương tủy tế bào này là như thế nào.
“Reng....reng…reng”
6h…
Từ từ mở mắt,chậm rãi vươn bàn tay lười biếng
lên đập mạnh vào nóc chiếc đồng hồ đang kêu inh ỏi,câm lặng.Zami kéo chiếc chăn
ra khỏi người,theo bản năng nhìn vào chiếc đồng hồ vừa bị đánh một cú trí
mạng,đôi mắt ỉu xìu vì buồn ngủ lúc này mới hiện lên vẻ hài lòng.Mới có 6h vẫn
không quá muộn để đến trường,học nốt ngày mai là cô sẽ bị tạm giam trong vòng 2
tháng với người con trai xa lạ.Nhất định phải chân trọng 2 ngày này,không thể
để nó qua đi nhàm chán.
Tự nhủ với bản thân,từ tốn khoác lên mình bộ
váy đồng phục mới tươm còn phảng phất hương thơm nhè của hoa nhài mà cô
thích.Trên môi bất giác nở nụ cười thỏa mãi,cũng phải nói trong cái nhà này chỉ
có hồng Mận là quan tâm đến cô nhất,biết cô thích gì ghét gì và đặc biệt nắm
rất rõ căn bệnh dị ứng của cô không thể ngửi mùi quá nồng quá hắc.
“Hắt xì” vừa đặt chân trần xuống sàn đá lạnh
lẽo đã vang lên tiếng hắt xì lớn mệt mỏi.
Trong bếp phát ra tiếng va chạm lạch bạch
giữa dép với sàn nhà thật vội vàng gấp gáp,đặt đôi dép bông đi trong nhà xuống
giữa chân Zami,Hồng Mận nhăn mặt đưa cô một chiếc khăn mùi xoa:”Đấy!Em biết
ngay mà,hôm qua dầm mưa về mà còn nói là không sao,hôm nay cảm lạnh rồi thì
phải làm sao đây.Chị mau đi dép vào đi kẻo lạnh chân”.
Không vội vàng Zami cười nhẹ 1 tay xoa đầu
Hồng Mận 1 tay nhận lấy chiếc khăn lau qua:”Chị không sao,không cần quá lo
lắng” .
“Không được,nhất định là chị đã cảm lạnh,mau
đi dép vào đi,chị đổ bệnh thì em một mình không thể chịu được hết trách nghiệm
này”_Hồng Mận vội vàng cúi xuống nhấc chân cô lên xỏ vào dép.
Qúa đột ngột khiến Zami suýt thì ngã,cô kêu
lên một tiếng”A” rồi cười nhẹ,sau khi thấy nụ cười hài lòng trên môi Hồng Mận
cô mới nói:”Chị thực sự không sao mà”.
Thấy Zami định tháo dép ra vì căn bản cô ghét
đi cái dép bôn