Pair of Vintage Old School Fru
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327845

Bình chọn: 10.00/10/784 lượt.

» Cô vừa nói vừa
kéo cậu đi về phía gốc cây ít người qua lại, sau đó thở dài rồi cùng cậu ngồi xuống một tảng đá lớn trên thảm cỏ.

Diệp Quân vừa khóc vừa lén nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Hướng Viễn : « Chị thấy phiền em lắm phải không, chị Hướng Viễn ? »

« Em còn vô dụng thế nữa thì chị thấy phiền thật đấy. Nam tử hán đại
trượng phu rơi máu không rơi lệ. Khóc thì giải quyết được vấn đề gì ? »

« Vậy từ nay về sau em không khóc nữa được không ? Mãi mãi, không vao giờ khóc nữa. »

Hướng Viễn cười khổ : « Đừng nói sau này, bây giờ ngưng khóc đã rồi hãy nói. Chính em đánh người ta còn khóc cái gì chứ ? »

Diệp Quân nhỏ giọng phàn nàn : « Đau thật đấy ! » Một ta cậu ôm lấy vết thương trên mặt, tay kia xắn ống quần lên, trên đùi bầm xanh một
khoảng.

« Bây giờ biết đau rồi hả ? Ban nãy chẳng phải kim cương không sợ hỏng hay sao ? Xem dáng vẻ của em bây giờ, cho dù chị có đưa
em ra khỏi chỗ cô giáo đi nữa thì về nhà biết ăn nói thế nào đây ? Bố em và dì nữa, không mắng em mới lạ ! ». Hướng Viễn than vãn.

Lúc này Diệp Quân mới ngưng khóc, những giọt nước mắt mặn chát rơi vào vết thương trên gò má, cảm giác đau nhói xen lẫn khổ sở.

Cậu nói : « Bố và dì sẽ không mắng em đâu. »

« Thế còn bảo chị đến trường đưa em về. Thấy chị rảnh rỗi quá phải
không ? » Hướng Viễn nhớ đến bản báo cáo mới viết môt nửa, tức đến nỗi
muốn đấm cho cậu nhóc môt phát.

« Em… em không muốn làm phiền
họ. » Có lẽ lúc nói chuyện đã làm động vết thương bên mép nên gương mặt
Diệp Quân càng nói càng ậm ừ không õ.

Hướng Viễn ngẩn ra, bực
bội trên gương mặt biến mất, dịu giọng nói : « Diệp Quân, nói thật đi,
người nhà họ Diệp có đối tốt với em không ? »

« Tốt, rất tốt »,
cậu lập tức đáp. Sợ Hướng Viễn không tin nên bổ sung : »Thật đó, họ đối
xử với em rất tốt. Bố bận như thế nhưng ông chỉ mong mọi thứ tốt nhất
cho em. Dì cũng vậy, sức khỏe tuy không tốt nhưng vẫn rất quan tâm đến
em. Anh cả thì càng không cần nhắc. Cả nhà họ đều là người tốt. »

« Cả nhà họ ? » Hướng Viễn lặp lại như có vẻ sy nghĩ lung lắm.

Diệp Quân có phần ủ rũ : « Chị Hướng Viễn, em đã cố gắng hết sức làm
một đứa trẻ ngoan, không thêm phiền hà cho ai vì họ đã đủ mệt mỏi lắm
rồi. Em biết cho dù em có gây họa, bố cũng sẽ không chỉ vào mũi em mắng
em như mắng anh cả đâu. Bố lúc nào cũng thấy có lỗi với em, cứ nhìn thấy em là nhớ đến mẹ, chỉ muốn tìm cơ hội bù đắp cho em, chỉ sợ em sống với bố rồi lại có chỗ nào không quen nhưng em thấy thà bố mắng em như mắng
anh cả còn hơn. Chị có thấy rằng trong ngôi nhà đó, chỉ có em giống như
người ngoài không ? »

Hướng Viễn bảo : « Đừng nghĩ lung tung », nhưng cô cũng không tìm ra
lý do thuyết phục hơn để an ủi cậu. Cậu nhóc Diệp Quân này, bình thường
im lặng không nói gì nhưng đôi mắt cậu sáng hơn bất kỳ ai khác, trong
lòng cũng hiểu rõ hơn mọi người nhiều.

« Còn Diệp Linh ? Diệp Linh đối với em thế nào ? ». Hướng Viễn đành chịu thua, chuyển sang vấn đề khác.

« Diệp Linh ? Chị ấy không hay nói chuyện với em nhưng em cảm thấy
không phải do chị ấy ghét em. Em cũng không rõ tại sao, dù gì chị ấy vốn là người như vậy. » Diệp Quân dùng mũi chân đá đá mấy viên sỏi vương
vãi xung quanh, nói tiếp : « Chị Hướng Viễn, em hỏi chị một chuyện. Chị
ghét Diệp Linh phải không ? »

Cậu hỏi xong cứ nhìn Hướng Viễn
chằm chằm. Dưới đôi mắt ấy, Hướng Viễn vốn định nói câu phủ nhận lại
không thể thốt nên lời, hình như cô đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp. «
Nói thế này đi, Diệp Quân, chị và cô ấy không có gì là quá đáng với nhau cả nhưng một người hoàn toàn không nhất định phải thích người khác, em
thấy thế nào ? »

Diệp Quân cười cười, đau đến rách cả mồm, vẫn nghịch đám đất dưới chân trả lời : « Vì anh cả phải không ? »

Hướng Viễn muốn cười và bảo : « Em thì hiểu gì » nhưng lời đến miệng
rồi, nụ cười sở trường của cô không xuất hiện nổi. Phải, ai cũng hiểu,
đến cả một đứa trẻ đang lớn cũng thấy, chỉ có anh, chỉ có anh là vẫn giả vờ như không biết gì.

« Chị giận à ? », Diệp Quân kéo kéo tay áo cô, có vẻ bất an. « Em chỉ tiện miệng nói bừa thôi. »

« Đừng nói về chị nữa, nói về em đi. Diệp Quân, em có thích Diệp Linh không ? »

« Em… em chỉ thấy chị ấy rất đáng thương. »

« Đáng thương ? Đáng thương vì ăn no mặc ấm quá ? »

« Chị Hướng Viễn, em thấy hai năm nay chị ấy càng lúc càng kỳ quặc
nhưng em không biết tại sao. Giống như… giống như bị ốm, em không nói về sức khỏe… »

Hướng Viễn hiểu ý Diệp Quân. Ấn tượng mà Diệp Linh
để lại cho người khác chỉ là một cô gái quá nhạy cảm mong manh nhưng
theo bà Diệp thì mối quan hệ giao tiếp bên ngoài của Diệp Linh càng lúc
càng ít, gần như bằng không vậy. Hình như cô chẳng có chút hứng thú gì
với mọi chuyện, cả ngày lúc nào cũng thấy buồn ngủ và mệt mỏi nhưng buổi tối lại không ngủ được. Ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo vô vị, cũng chẳng còn muốn đi học. Vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm đã đưa cô đi khám rất nhiều nơi,
ngoài