Insane
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327830

Bình chọn: 10.00/10/783 lượt.

bệnh thiếu máu ra cũng chẳng còn bệnh tật gì khác nhưng người cô
cứ gầy đi từng ngày. Hướng Viễn thấy căn nguyên bệnh của Diệp Linh tuyệt đối không phải ở thân thể mà là ở tâm lý, thậm chí, có thể nói là ở đầu óc. Nhưng cô không thể nói ra, có thể vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm nhìn rõ
vấn đề của con gái hơn ai hết, chỉ có điều họ không muốn chấp nhận, cũng không muốn thừa nhận. Mấy năm nay, việc làm ăn của Diệp Bỉnh Lâm ngày
càng thành công. Diệp gia dù ở đâu cũng được quan tâm chú ý nhưng họ có
thể có một đứa con gái bện tật nhưng không thể có một người bệnh có vấn
đề « về mặt ấy ».

Có lúc Hướng Viễn tự hỏi, có phải mình đang
mong ngóng người như Diệp Linh mất tích, hoặc chưa từng tồn tại hay
không ? Nhưng người này đã xen giữa vào giữa cô và Diệp Khiên Trạch là
sự thật không thể trốn tránh. Vả lại, chướng ngại lớn nhất giữa cô và
Diệp Khiên Trạch là Diệp Linh ? Cô không muốn nghĩ sâu hơn về chuyện
này.

Hướng Viễn hỏi Diệp Quân : « Đúng rồi, em đã bao giờ nghe
bố nói gì về bố Diệp Linh chưa ? ». Cô cũng giống như những người khác,
chỉ biết Diệp Linh là con riêng của bà Diệp trước khi kết hôn với Diệp
Bỉnh Lâm nhưng là con của ai, bố ruột của Diệp Linh đã đi đâu thì giống
như một câu đố, rất ít người biết được chân tướng, đến cả vợ chồng họ
Diệp cũng tuyệt đối không nói ra. Hướng Viễn không phải là người nhiều
chuyện nhưng cô cũng chưa từng có ý nghĩ đi sâu tìm hiểu chuyện riêng
nhà họ. Nhưng bây giờ cô thấy rằng, việc này rất quan trọng đối với vấn
đề của Diệp Linh và thậm chí đối với cả Hướng Viễn.

« Bố ruột của Diệp Linh… » Diệp Quân như nhớ ra gì đó nhưng lại lắc đầu : « Chị Hướng Viễn, em cũng không biết. »

Hướng Viễn không phải là không nhìn thấy vẻ ngập ngừng của Diệp Quân
nhưng cô hiểu tính khí cố chấp của cậu. Cậu đã không muốn nói thì cố hỏi cũng vô ích nên cô khoát tay : « Thôi bỏ đi, không biết thì thôi, chị
cũng tiện hỏi thế thôi. »

Diệp Quân nghe cô nói vậy thì trong
lòng càng mâu thuẫn hơn. Cậu không phải là đứa mồm mép nhanh nhảu, bản
thân cũng cảm thấy có chuyện không nên nói bừa nhưng người ngồi trước
mặt cậu chẳng phải ai xa lạ, mà là Hướng Viễn. Cậu chưa từng nghĩ sẽ từ
chối yêu cầu của cô cho dù cô chưa hề ép buộc.

« Chị Hướng Viễn, thực ra em cũng chỉ có một lần nghe trộm được các cô nói thôi. » Các cô mà cậu nói chính là các em gái họ của Diệp Bỉnh Lâm. « Có một lần họ
đến nhà ăn cơm, hnhf như cũng có bàn tán về chuyện này. Họ nói rất khẽ,
em cũng không nghe rõ lắm. Chỉ nhớ họ nói là, dì bị người ta.. bị người
ta… », gương mặt bầm tím của cậu rõ ràng đang đỏ lên, xấu hổ không dám
nói ra từ ấy, bèn ậm ừ cho qua, càng nói càng lí nhí, « bị người ta gì
gì đó nên mới sinh ra Diệp Linh. Em… em cũng chỉ nghe nói thế, cũng
không biết là thật hay giả. Vốn không định nói với ai cả nhưng chị hỏi
nên em… chị Hướng Viễn, chị biết em nói gì chứ ?” Cậu lo mình nói không
rõ nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào. Cũng may Hướng Viễn không nêu thắc mắc, đôi mắt cô đang nhìn về hướng khác, chỉ im lặng,
không biết là đang nghĩ ngợi gì.

Một lúc sau, cô mới gọi cậu. « Diệp Quân !”

“Vâng.”

“Những chuyện em nghe được này đều là những lời đồn đại chẳng có căn cứ gì cả, quên đi thì hơn, đừng nói với ai cả, được chứ ?”

“Em biết rồi, em sẽ không nói cho ai biết, trừ chị ra.”

Ánh mắt Hướng Viễn nhìn cậu dịu dàng hẳn : “Em đó, đừng để chị sấp sấp
ngửa ngửa từ xa tít đến trường đưa em về nữa, cùng đừng chưa biết gì hết đã động tay động chân. Vẻ ngoài thế nào là do bố mẹ cho, khi em đã suy
nghĩ mọi việc như một người đàn ông đích thụ cũng sẽ không lo lắng ai
bảo mình giống con gái nữa. Còn nữa, Diệp gia là nhà em, không phải nhà
họ. Dòng máu đang chảy trong người em giống với anh trai, chẳng ai dám
nói em không phải là người nhà họ Diệp đâu.”

Diệp Quân gật đầu.
Hướng Viễn sẽ trách móc, sẽ dạy dỗ cậu, cô không được xem như một người
chị dịu dàng ân cần nhưng từ sau khi mẹ không còn nữa, cậu chỉ có thể
tìm thấy cảm giác “thân thiết” ở cô. Nếu như trước đây, cậu chỉ ao ước
được nhào vào lòng Hướng Viễn khóc lóc nhưng cậu biết sau này không được làm như thế nữa. Cậu đã nhận lời làm một người đàn ông - một người đàn
ông có thể chảy máu vì cô – nên cậu không thể khóc trước mặt cô. Cậu
không muốn mãi mãi làm một cậu bé nhút nhát trong mắt cô, hễ gặp chuyện
là yếu đuối đi tìm vòng tay cô, cậu mong mình có một đôi vai vững chắc
để cô dựa dẫm. Không chắc cô sẽ cần, cũng không chắc cô muốn thế nhưng
chí ít cô cũng sẽ biết, Diệp Quân cũng là một người ra dáng đàn ông,
không thua kém bất kỳ ai.

Hướng Viễn không biết những ý chí hừng hực trong lòng Diệp Quân. Những ngày tháng sau đó, cô lờ mờ nhận ra
những thay đổi hết sức nhỏ nhặt của cậu bé này nhưng đa phần nó khiến cô vừa cảm thấy kinh ngạc vừa buồn cười. Hôm ấy cô đưa cậu về nhà, vết
thương trên mặt cậu khiến bà Diệp hoảng đến độ tay chân luống cuống. Dù
vết thương đã được sát trùng ở phòng y tế trường nhưng Diệp Bỉnh Lâm
đang đi công tác vẫn gọi điện về