
g Viễn được bố trí luôn cách xa công việc kế toán
thực tế nhiều, phần lớn thời gian của cô đều là đánh máy văn bản, rót
trà đưa nước, chạy việc cho người trong phòng, ngay cả tài liệu hay
những giấu tờ lặt vặt cũng hiếm khi được qua tay cô.
Hướng Viễn cảm thấy thực ra Diệp Bỉnh Văn hoàn toàn không cần cảnh
giác với cô như thế, chưa nói tới việc cô chỉ là một sinh viên chưa tốt
nghiệp, cho dù thật sự cô có phát hiện ra chuyện gì đó thì cũng chỉ là « không nhận chức đó, không hỏi chuyện đó » thôi. Chú Diệp là người thông minh, những chuyện mà ông nhắm mắt cho qua, Hướng Viễn hà tất phải ra
mặt gay gắt làm gì ? Chuyện phòng tài vụ của Giang Nguyên do Diệp Bỉnh
Văn nắm giữ rốt cuộc có vấn đề gì thì cô không dám nói những nếu dựa vào lập trường một người ngoài cuộc nhìn vào, toàn bộ nhân viên tài vụ bao
gồm cả trưởng phòng đều do một tay Diệp Bỉnh Văn cất nhắc đã là một vấn
đề cực lớn rồi.
Vấn đề đó cũng không phải là chuyện khiến cô đau
đầu nhức óc bởi bình thường rót trà đưa nước cũng chẳng hề gì, những thứ không đáng hỏi cô sẽ không hỏi một chữ, những gì không nên nói cô cũng
tuyệt đối không mở miệng. Sau khi kỳ thực tập kết thúc, cô đã khăn gói
ra đi một cách suôn sẻ, trên bản nhận xét thực tập cũng chỉ có một chữ « ưu » thật lớn.
Cô không có tình cảm với Giang Nguyên nhưng Diệp
Bỉnh Lâm lại đối xử với cô rất tốt. Điều khiến cô đau buồn là mấy năm
nay, tình hình sức khỏe của chú Diệp đã giảm sút khá nhiều. Vốn trước
nay cơ thể khỏe mạnh, ý chí hừng hực là thế, nay lại mắc bệnh tiểu đường và chứng phong thấp từ mấy năm trước đã khiến ông hao mòn sức lực đến
nỗi lực bất tòng tâm. Lúc đầu, ông còn cố gượng nhưng sau lần điều trị
đến nửa tháng trong bệnh viện, cuối cùng ông bảo : “Có lẽ Khiên Trạch
phải quay về rồi.”
Diệp Khiên Trạch sắp trở về.
Thực ra
trong mấy năm ở nước ngoài, với gia cảnh của mình thì việc đi đi về về
không thành vấn đề nhưng mỗi lần có kỳ nghỉ thì luôn có chuyện kéo anh ở lại. Với chuyện đó, cách nhìn của Diệp Bỉnh Lâm là đàn ông ở ngoài phải tự lực cánh sinh, từng trải nhiều là chuyện tốt, hoàn toàn không bắt ép anh về nước. Tuy nói là thế, song ông viện cớ đi công tác rồi đi khảo
sát, mấy năm nay ông “có việc đi ngang” thành phố nơi con trai lớn đang
học tập cũng không dưới năm lần.
Hôm Khiên Trạch về nước cũng là
lúc Hướng Viễn gần tốt nghiệp, không còn tiết học nào nữa nên cô cũng
không từ chối đề nghị ra sân bay đón Khiên Trạch của Diệp Bỉnh Lâm. Hôm
đi, mấy người nhà họ Diệp cũng tề tựu đông đủ, Hướng Viễn đứng ở cổng
đón người qua kẻ lại tấp nập, chuyến bay anh đi vừa hạ cánh, một người
đã xa cách bốn năm, nay lại đứng trên mảnh đất này. Cô hít thở một hơi
thật sâu. Có lẽ là do đây không phải là lần đầu họ xa nhau nên cô đã
quen với ly biệt.
Cô làm ra vẻ thờ ơ liếc nhìn Diệp Linh một cái.
Diệp Linh vẫn là một cô gái mỏng manh như tờ giấy, đứng bên cạnh bà
Diệp, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng hai má ửng hồng không tự nhiên và hai nắm
tay vô thức nắm chặt lại đã bán đứng cô. Hướng Viễn nghĩ, lần này cô đã
không được gặp Diệp Khiên Trạch bao lâu thì Diệp Linh cũng có bây nhiêu
thời gian không nhìn thấy anh. Cô gái yếu đuối mỏng manh này trước kia
chưa hề nếm trải cảm giác ly biệt và trùng phùng nhưng đứng trước lằn
ranh giới mà thời gian và không gian đã vạch ra, mọi người đều bình
đẳng. Lằn ranh giới ấy đã khiến Diệp Khiên Trạch quên đi cốc sữa đậu mặn mà anh từng yêu thích, cũng có thể khiến đóa hoa trong lòng anh trở nên nhạt nhòa.
Diệp Quân đi qua đi lại sau lưng Hướng Viễn, một lúc
sau lại chuyển sang đi tới đi lui trước mặt cô. Cậu bé đang học lớp mười sau một đợt lớn nhanh như thổi, giờ đã có thể hơi cúi xuống nhìn Hướng
Viễn như ý nguyện, sự thay đổi này khiến cậu không còn để tâm đến chuyện sánh vai đi cạnh cô nữa.
Hướng Viễn bị cậu xoay tới xoay lui làm cho hoa mắt chóng mặt, gắt một tiếng : “Em quay qua quay lại mãi làm gì thế ?”
Diệp Quân chưa kịp nói gì đã nghe phía trước có người gọi : “Hướng Viễn !”
Đôi mắt Hướng Viễn xuyên qua Diệp Quân. Khiên Trạch đã đứng trước mặt, cách cô rất gần, gần đến nỗi cô có thể dùng khứu giác cảm nhận sự tồn tại
của anh. Đó là mùi vị độc nhất chỉ có trên người Diệp Khiên Trạch, cái
mùi ấy giống như trước kia, khi Hướng Viễn và anh ngồi ở triền dốc khô,
ngửi mùi vị cây giống trộn lẫn với ánh nắng, ấm áp và khô ráo.
“Hướng Viễn, cậu chẳng thay đổi gì cả… Không, đẹp hơn trước nhiều”, anh vừa nói vừa nhích xa để ngắm nhìn cô.
Hướng Viễn cười : “Cậu thì lại biết khen người ta hơn trước.”
Đôi vai anh hình như đã trở nên to lớn hơn bốn năm trước nhiều, dáng vẻ
cũng chín chắn hơn, nụ cười ấm áp, điềm tĩnh, ôn hoà. So với anh thì
Diệp Quân vốn tự cho là mình đã trưởng thành chỉ như một cậu bé còn
nguyên lông măng. (thảm chưa A Quân – __ – )
Cậu nhóc này không nhịn được phải chen vào một câu, giọng nói mang
theo cả âm vỡ giọng rất quái lạ : “Anh, còn em thì sao, em có thay đổi
gì không ?”
Diệp Khiên Trạch quay sang vò