
g cô mới có dũng khí tự thưởng cho bản thân một giấc ngủ thật thoải
mái chứ không phải gà gật trên bậu cửa sổ.
Linh Nhi luôn tin rằng sau khi nghĩ thông suốt Duy Phong sẽ đến tìm mình. Cô
cố chấp tin tưởng Phong mãi là người có trách nhiệm và sẽ không bao giờ bỏ rơi
mình. Thật ra lúc nãy khi nghe thấy nhạc chuông điện thoại của Tony cô đã biết
là Phong gọi nhưng cô cho rằng anh chưa sẵn sàng đối diện với mình nên cũng
không có ý căn vặn Tony. Có thể gọi điện cho Tony chứng tỏ anh vẫn ổn, với Nhi
thế đã là quá đủ.
Linh Nhi biết mình cần lấy lại sức để còn có thể an ủi Duy Phong. Cô muốn khi
anh trở về sẽ thấy một Nhi Nhi mạnh mẽ, trưởng thành và lúc đó anh sẽ không gọi
cô là “búp bê tủ kính” nữa. Linh Nhi háo hức với suy nghĩ mình cũng có thể trở
thành chỗ dựa cho Phong.
Sau một hồi thuyết phục bản thân với vô số lý lẽ hùng hồn Linh Nhi dần chìm
sâu vào giấc ngủ. Và cơn mơ hôm nào vẫn tiếp tục tái diễn quấy nhiễu cô. Nhưng
lần này, thiên thần đã quay mặt lại đối diện với Linh Nhi.
Cô biết rõ, luôn biết đó chính là Duy Phong. Dù trong mơ hay ngoài đời chỉ
cần nhìn qua Nhi đều có thể nhận ra Phong. Bất kể là anh đứng một mình hay lẫn
trong đám đông. Chỉ là Nhi không đành lòng nhìn Duy Phong cô đơn lạc lõng giữa
khung cảnh chơi vơi đó. Cô muốn chạy đến ôm lấy anh, truyền cho anh chút hơi ấm
từ cơ thể mình để anh biết rằng anh không cô độc trên thế giới này, bất cứ khi
nào quay lại phía sau anh đều có thể nhìn thấy cô. Nhưng luôn tồn tại một sức
mạnh vô hình níu chặt bước chân Nhi, dù cố gắng đến đâu cô cũng không thể với
tay ôm trọn thân hình bơ vơ của Phong vào lòng. Giây phút ấy cô chợt nhận ra Duy
Phong và mình vốn không sống cùng một thế giới.
Bóng ma tâm lí ấy đã hình thành trong Nhi một thói quen, mỗi lần tỉnh giấc cô
đều cố tình lãng quên hình bóng đơn độc người con trai đứng trên đỉnh núi cao
lạnh lẽo. Nhưng giấc mơ hôm nay càng khiến Linh Nhi hoang mang, lo sợ hơn nữa
khi chứng kiến hình ảnh Duy Phong tiến sát đến mỏm núi, một chân tuỳ tiện bước
tới khoảng không đáng sợ trước mặt. Đột nhiên quay lại nhìn Linh Nhi, cười lạnh
nhạt.
“Mẹ mua cho em heo đất. Mẹ mua cho em heo đất. Í a í a…” tiếng chuông điện
thoại vang lên dồn dập khiến Nhi choàng tỉnh. Cả người run rẩy, ướt đẫm mồ hôi,
khoé mi thậm chí còn vương dòng lệ dài. Phải mất vài phút để định thần và nhắc
nhở bản thân vừa rồi chỉ là mơ thấy ác mộng Nhi mới giật mình quờ quạng tìm nơi
phát ra tiếng chuông điện thoại đã giúp cô thoát khỏi cảnh tượng đáng sợ.
Màn hình lập loè báo “1 cuộc gọi nhỡ”. Nhi lập tức ấn gọi lại. Sau tiếng tút
dài tưởng như vô tận là âm vực trong trẻo hờn dỗi của Tony:
- Làm gì mà mãi không nghe điện khiến người ta lo muốn chết! Còn tưởng chị
nghĩ quẩn nên làm liều chứ.
- Sorry. Tại chị mệt quá nên ngủ quên mất. Có tin tức gì chưa em _ Linh Nhi
thận trọng nuốt nước bọt.
- Chị qua nhà đi. Nó mới về chắc giờ này cũng đang ngủ không biết trời
đất.
- Thật sao _ nghe thấy thế Nhi bỗng nhảy cẫng lên _ Nhưng mà…không thấy Phong
gọi cho chị. Nhỡ anh ấy không muốn gặp…
- Kiếp trước không hiểu nó tu nhân tích đức thế nào mà gặp được Nhi nữa _
Tony chán nản _ Báo cáo xong là hết nhiệm vụ. Sau này đừng trách là không nói
trước. Tùy chị đấy.
Vừa dứt lời Tony đã vội cúp máy để mặc Linh Nhi cùng nỗi băn khoăn day
dứt.
[1'> BFF: (best friend forever) bạn tốt mãi mãi.
[2'> Make up: trang điểm.
Linh Nhi giơ tay vẫy một chiếc taxi bên đường, vội vã mở cửa leo lên và nói
với người lái xe:
- Cho cháu đến khu biệt thự Sunshine càng nhanh càng tốt!
Rất ít khi Linh Nhi có dịp đặt chân vào ngôi nhà to lớn hoa lệ nhưng luôn bao
trùm bầu không khí cô độc này. Trước đây, Duy Phong chưa từng đưa cô về nhà và
anh cũng không đồng ý cho cô tìm đến. Dường như anh sợ người khác biết quá nhiều
về đời tư của mình. Những kẻ cô đơn bao giờ cũng ghét nhận lấy sự thương hại nên
thường tìm cách che dấu quá khứ một cách triệt để.
Duy chỉ có một lần khi biết tin Phong ốm, Linh Nhi đã rất lo lắng chạy ngay
đến nhà anh mà không báo trước. Nhưng cô không ngờ vừa nhìn thấy mình Duy Phong
đã giận dữ đuổi cô ra khỏi nhà. Thời khắc quay lưng bước đi cô đã vô tình trông
thấy bóng dáng một người phụ nữ mà sau này Tony mới nói cho cô biết đó là Đỗ Cẩm
Quyên – người mẹ tâm thần của Duy Phong.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên Nhi đã nhận thấy vẻ đẹp cao quí toát ra từ người
ấy. Bà rất đẹp! Thậm chí sự tàn phá khốc liệt của cuộc đời và thời gian cũng
không thể làm mờ đi vẻ xinh đẹp kiêu kì pha trộn giữa hai dòng máu Pháp – Việt
ấy. Nhưng ông trời rất công bằng, không bao giờ dành cho một người quá nhiều ưu
ái. Dù Cẩm Quyên có đẹp đến đâu, trên người bà có phảng phất phong vị quí tộc
thế nào thì cũng chỉ là một kẻ điên không hơn. Đôi mắt xanh lam sâu thẳm, che
rợp bởi hàng mi cong vút ấy khi nhìn Linh Nhi chỉ ánh lên sự thù địch xen lẫn
ngỡ ngàng trong veo như trẻ thơ.
Lúc đó, Nhi đã quá sợ hãi khi D