
đi họp mặt khu phố mỗi tháng. Nhưng những người
dân quanh đây vốn chẳng phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, họ cũng không để tâm quá
nhiều vào việc bon chen, luồn lách, lừa lọc nơi thương trường. Họ hài lòng và
cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống vừa đủ của mình nên mỗi buổi tụ họp nơi Ủy ban
phường đối với họ là một thú vui không thể thiếu.
Tony cảm thấy rất ghen tị với cuộc sống nơi này. Nó giản đơn, bình dị nhưng
cũng không quá nghèo hèn. Nó khiến con người cảm thấy thoải mái, bình an mỗi lần
ghé ngang qua – điều mà những kẻ sống trong nhung lụa, xa hoa khác có lẽ chẳng
bao giờ cảm nhận được.
Chiếc Liberty màu caramen dừng trước cánh cổng với hàng rào gỗ trắng muốt.
Tony chần chừ đưa tay lên bấm chuông. Chăm chú nhìn đôi sneaker hiệu Louboutin
lấm bẩn. Dùng mũi chân đá qua đá lại những viên sỏi nhỏ.
Bà Mỹ Cầm chạy ra mở cửa cùng nụ cười uể oải trên môi:
- Con vào nhà đi. Hai bác đang ăn cơm. Con ăn cùng luôn nhé.
- Dạ _ Tony lễ phép trả lời.
Những ngày tháng vừa qua được tiếp xúc nhiều hơn với Mỹ Cầm, Tony nhận ra
người phụ nữ này thực sự rất yêu thương chồng con và luôn một lòng vun vén, chăm
lo cho gia đình. Bà ấy cũng có quan niệm thoải mái và tâm lí, thậm chí hơn cả mẹ
cậu – người dành cả đời hoạt động trong tổ chức phi chính phủ với mong ước được
đi nhiều nơi, tiếp xúc với nhiều nền văn hoá, hệ tư tưởng hiện đại khác nhau.
Một người phụ nữ như thế mấy ai có thể tưởng tượng được bà cũng từng có lúc mắc
sai lầm, cũng có giây phút không kiềm chế được bản thân mà làm việc không trái
với đạo đức thông thường để rồi phá hỏng hạnh phúc gia đình người khác, khiến
cho một người phải điên loạn tìm đến cái chết tức tưởi.
- Tony hả con. Lại đây ăn cơm với hai bác cho vui. Ngày nào cũng chỉ có hai
người già ăn cùng nhau thật khó nuốt trôi mà _ giọng nói hiền từ xen lẫn tiếng
cười hào sảng của Trần Thiện Đạo bỗng nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tony.
- Này này. Chỉ có anh già thôi nhé! Em còn trẻ chán. Tụi bạn con Nhi đứa nào
cũng tưởng em mới ba mươi tuổi thôi đó _ bà Mỹ Cầm vênh mặt đắc ý với chồng _ Mà
ông lão lẩm cẩm kia. Cái gì mà nuốt không có nổi. Anh đang chê em nấu ăn chán
phải không? Từ mai ra hàng mà ăn cho ngon nhé. Đỡ mất công tôi cắm cúi vào bếp
cả ngày chỉ để phục vụ hai bố con ông. Thời gian đó tôi đi spa còn hơn à.
- Đấy, con thấy chưa. Bà này già rồi mà còn làm bộ cho rằng mình trẻ trung
lắm. Mấy đứa bạn Nhi Nhi khen theo phép lịch sự thôi mà bả sướng mấy đêm liền
không ngủ được đó con. Ha ha _ cơ mặt Trần Thiện Đạo giãn ra theo nét cười nhìn
thật khác với bộ dạng nóng nảy, cương trực thường ngày.
- Đâu có. Con thấy bác gái vẫn xinh đẹp lắm mà. Mấy đứa con gái bằng tụi con
giờ chắc không đứa nào có làn da căng mịn như bác đâu kìa _ Tony lại giở bài
nịnh nọt quen thuộc mỗi khi cần xin xỏ mẹ mình chuyện gì.
- Thằng nhóc này đúng là khéo mồm thật! _ bà Mỹ Cầm vừa tươi cười nói vừa lấy
tay vỗ vỗ vào mông Tony.
- Không phải con nịnh đâu bác. Con khen thật lòng mà. Lần trước con cho mẹ
xem ảnh bác, mẹ con còn cứ bắt hỏi bí quyết dưỡng da và chế độ ăn uống tập luyện
của bác đó nha. Nhưng con bảo vì bác vốn xinh đẹp, trẻ lâu nên người khác có cố
gắng thế nào cũng không bì được.
- Thôi con ăn cơm mau đi. Chứ khen thêm một lúc là bà lão nhà ta bay lên đến
tận mây xanh không xuống được bây giờ _ Trần Thiện Đạo nén cười gắp vào bát Tony
miếng đùi gà rán thơm lừng.
- Giá mà Nhi Nhi cùng xuống ngồi ăn với chúng ta thì đã thành một bức tranh
gia đình hoàn hảo rồi _ Mỹ Cầm thở dài rồi bất giác nắm chặt tay Tony _ Con à,
con đừng bỏ rơi Nhi Nhi nhà bác nhé. Con làm ơn ở bên động viên an ủi giúp nó
vượt qua quãng thời gian khó khăn này nghe con. Bác hiểu đòi hỏi như vậy là có
phần quá đáng, thiệt thòi cho con nhưng bác hi vọng con hãy thông cảm cho nỗi
lòng của người mẹ tồi này, được không Tony _ giọng bà run run như cố kiềm lại
tiếng khóc nơi cổ họng, hướng đôi mắt mong mỏi lên nhìn Tony.
- Bác…Con thực xin lỗi…Hôm nay, con đến đây là có chuyện muốn thưa với hai
bác. Con vốn định ăn nốt bữa cơm này mới nói cho hai bác nghe nhưng có lẽ không
nên chần chừ nữa. Chủ nhật này, con phải bay sang Anh với mẹ rồi, bác à. Con có
lỗi khi không thể ở lại chăm sóc Linh Nhi. Nhưng bác cũng biết mẹ con chỉ có một
mình. Con cũng chẳng còn họ hàng thân thích gì tại Việt Nam nên… _ Tony cúi mặt,
khẽ đặt cả hai bàn tay nắm lấy tay Mỹ Cầm.
* *
*
“You’ll have to cry me out
You’ll have to cry me out
The tears that will fall mean nothing at all
It’s time to get over yourself
Baby, you ain’t all that
Baby, there’s no way back
You can keep talkin’
But baby, I’m walkin’ away”
(Anh sẽ phải khóc trong đau khổ vì em thôi
Anh sẽ phải khóc trong đau khổ vì em thôi
Những giọt lệ tuôn rơi chẳng có nghĩa lí gì cả
Tới lúc anh xem lại mình đó
Anh à anh chả là gì cả
Có thể, chẳng