
m nghe bất cứ bài gì. Lúc đó, em
nhất thời chưa nghĩ ra nên đã bảo khi nào muốn nghe hát sẽ nói với anh mà. Chớp
mắt đã sáu năm trôi qua. Bây giờ em thực sự muốn nghe anh hát…
- Anh chỉ tuỳ tiện nói vậy mà em nhớ đến tận hôm nay sao?
- Những chuyện liên quan đến anh, dù là nhỏ nhất, em vĩnh viễn nhớ rõ.
Đừng nói là sáu năm, chỉ sợ mười sáu, hai sáu năm thậm chí là sáu mươi năm sau
em cũng không cách nào quên đi.
- Được. Em muốn nghe bài gì?
- Bài gì mà có câu “trong đôi mắt anh em là tất cả” ý.
- Anh…ừm…bài đấy anh không thuộc lời.
- Bảy năm trước, anh cũng từng nói câu này.
- Nhưng lúc đó em vẫn bắt anh hát bằng được làm anh đành xuyên tạc lung
tung, hát lên tất cả những thứ có thể xuất hiện trong đầu _ Duy Phong nhếch môi
cười.
- Tuy tài đạo nhạc của anh không được gọi là xuất chúng, nhưng chất
giọng và khả năng phiêu theo những câu hát ngây ngô đó thực sự làm rung động tâm
hồn người nghe _ Linh Nhi cảm thán.
- Cảm ơn vì em đã đánh giá cao _ Duy Phong bật cười _ Chờ chút anh lên
google tìm lời bài hát để khỏi mang tiếng đạo nhạc.
- Không cần đâu. Em lại thích nghe anh phiêu hơn. Hi hi.
Tối đó, Duy Phong đã hát rất nhiều bài, hát đến khản cả giọng. Mà hầu
hết “mini show” của anh toàn xuất hiện những bài sến súa từ thời ông bà để lại.
Hết da diết với “Như đã dấu yêu” bằng biện pháp lặp từ liên tiếp “Trong đôi mắt
anh, em là tất cả. Trong đôi mắt em, anh là tất cả. Trong đôi mắt nhau, ta là
tất cả. Là niềm vui, là khung trời mộng ước dấu yêu…” lại đến tình cảm dạt dào
“Anh sẽ vì em làm thơ tình ái. Anh sẽ ôm bom oánh sập lâu đài…” trong “Lâu đài
tình ái”. Bài hát của người ta tình cảm sâu lắng vậy mà qua tay Duy Phong lại
thành nhạc chế khiến Linh Nhi cười ngặt nghẽo không ngớt.
Duy Phong còn hát thêm mấy bài nữa nhưng mi mắt Nhi đã trĩu nặng từ lúc
nào. Cô chỉ nhớ bài cuối cùng loáng thoáng nghe được là “Để mãi có nhau”. Hình
như Duy Phong đã tự đệm dương cầm rồi hát. Chất giọng trầm khàn thấm thật sâu,
ngấm thật lâu vào trái tim rớm máu của Nhi. Đôi chỗ từng con chữ bay bổng được
nhả ra một cách chuyên nghiệp bằng giọng giả thanh, luyến láy vô cùng tinh tế ru
cô vào giấc ngủ yên lành, không mộng mị.
“Này người yêu hỡi có thấy
Một mùa đông sang
Se lạnh bờ vai mỗi khi gió về
Buốt giá nỗi nhớ của anh khi nhớ
Bên vòng tay em ấm tan đêm đông ướt lạnh
Mưa gió
Và mắt môi hồng em trao ngất ngây
Ôi tình yêu đầu!
Này lá đừng mãi rơi trên đường anh
Này gió đừng quấn trái tim hao gầy
Để anh được mãi yêu em suốt đời
Dẫu cho ngày mai còn nhiều bóng tối
Người hỡi dù em có bao đổi thay
Anh vẫn nhớ em bao ngày em về
Mình cùng nhau xóa đêm đông não nề
Để mãi có nhau…”
Ngày thứ sáu.
Tiếng nhạc sập sình dội lại từ bốn phía của quán bar nhộn nhịp bậc nhất
Hà Thành. Trên sàn nhảy, các cô gái gợi cảm giấu thân hình nóng bỏng dưới lớp áo
váy mỏng tang đang cố gắng phô diễn đường cong một cách hiệu quả nhất. Bọn con
trai như bầy sư tử háu ăn đang thèm thuồng rình rập con mồi. Thỉnh thoảng lại
dấy lên những tràng vỗ tay, huýt sáo hoà lẫn tiếng hét man dại cổ vũ cho một màn
thăng hoa bất ngờ nào đó.
Ánh mắt Duy Phong lướt quanh một lượt rồi chợt bắt gặp một sắc trắng
tinh khôi của chiếc váy bồng bềnh, hoàn toàn tách biệt với khung cảnh thác loạn,
xô bồ ở quán bar của Linh Nhi. Cô vừa cười đùa với lũ sư tử hau háu xung quanh
vừa chập chững những bước nhảy đầu tiên dưới sự chỉ dẫn quá mức nhiệt tình của
bọn chúng.
Duy Phong lách người qua đám người đang thả trôi lí trí vào những điệu
nhảy cuồng loạn trên sàn nhảy. Anh lạnh lùng túm lấy khuỷu tay Linh Nhi kéo ra
ngoài. Cô gắng sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của
anh.
Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy từ bảng hiệu tràn lên bóng hình Duy Phong.
Khuôn mặt nửa mờ ảo trong ánh sáng màu sắc, nửa chìm nghỉm trong bóng tối khiến
Linh Nhi không thể nhìn ra biểu cảm hiện giờ của anh. Phong chậm rãi rút ra một
điếu thuốc. Ánh lửa bùng lên từ chiếc Dupont bọc vàng làm cả khuôn mặt anh sáng
bừng.
Hàm dưới của Phong nghiến chặt, nét mặt đanh lại, bàn tay bật lửa cũng
dường như cũng đang run rẩy. Phong cúi xuống, chú tâm hút thuốc hòng che giấu
những xúc cảm phức tạp đang ứ đọng sâu trong mắt. Linh Nhi rụt rè kéo tay áo
anh. Duy Phong bỗng nổi khùng lên như chạm phải lửa. Anh thô bạo hất tay bàn tay
mảnh dẻ của Nhi, mặc kệ cái nhìn soi mói của những người xung quanh, Phong vẫn
cao giọng nạt nộ. Có lẽ vì tức giận nên lời lẽ của anh chút lộn xộn:
- Em đừng thách thức sự chịu đựng của anh. Nói cho em biết anh vốn
không giỏi kiềm chế. Nhưng vì không muốn em nhìn thấy cảnh đánh nhau nên anh đã
rất cố gắng để không nện cho mấy thằng ôn con đấy một trận. Em có thể dùng đầu
óc để suy nghĩ một chút được không?! Hay đầu em vốn để trang trí thôi hả? Em có
hiểu ánh mắt bọn con trai