
y em ở đây với nội . Ngoại bảo rằng giờ nội thương em, tính tình hạp với nội . Anh có đến đây tìm em, nội không rầy đâu . Nhờ vậy anh mới dám, nếu không ở nhà đợi em rồi.
- Sao anh nói không xuống, giờ lại có mặt, em đâu có biết mà chờ.
- Anh cũng định đợi em về Sài Gòn . Nhưng vắng em, nhớ quá nên đi tìm.
Quay sang nội, Huy vui vẻ hỏi:
- Nội à! Nhã Chi cũng về thăm nội mà, sao con không thấy em ấy vậy, còn bác gái nữa.
- Ờ! Thì có . Nhã Chi về còn mệt, mẹ con nó trong phòng.
- Vậy sao ? Hèn gì, chắc Nhã Chi mệt vì em ấy bệnh tim mà.
Bà Phủ gật gù nhìn Huy, bảo:
- Con ngồi đây cho nội hỏi chút chuyện . Nhưng phải thành thật với nội.
- Dạ nội hỏi đi . Con không giấu bất cứ điều gì cả . Nội hãy tin con.
Bà cười ngồi gần Thư Thư , giọng thật buồn:
- Huy à! Ngày xưa mẹ của Thư Thư sống ở đây với nội một thời gian . Dù
nội thích hay không cũng đã qua rồi, chuyện mẹ Thư Thư điều trị, nội
cũng áy náy trong lòng nên đích thân đến thăm và phụ giúp Thư Thư chút
tiền để phụng dưỡng mẹ của nó tốt hơn.
Thở dài, bà trầm giọng tiếp:
- Lên đó, nội mới biết Thư Thư vất vả thế nào trong thời gian qua . Nghị lực phấn đấu, lòng hiếu thảo trọn vẹn ấy đã làm nội xúc động và nhìn
lại mình nhiều hơn . Nội thương và nể sự can đảm của đứa cháu nội mà
mình đã vất bỏ từ lúc còn hôi sữa.
- Con cũng thương Thư nhiều qua đức it''nh ấy đó nội.
- Cũng phải . Từ phút giây ấy, nội xin Thư cho nội được chia sẻ , giúp
đỡ mẹ nó cho đến ngày bình phục . Thư cũng tốt, nên chấp nhận sự hồi tâm của bà.
Nuốt giọng, bà thở dài, mắt nhìn vào trong phòng:
- Nhã Chi tuy không phải là máu thịt của bà, nhưng bao nhiêu năm sống
bên nhau nội thương Nhã Chi hơn Thư Thư nhiều lắm . Con bé hiền, ngay
thẳng và nhân hậu, tuy không có bản lĩnh can trường như Thư Thư . Mỗi
đứa có một ưu và khuyết điểm riêng, nhưng nội đều quý tình bà cháu với
chúng n hư nhau.
Huy liếc về phòng của Nhã Chi và nhìn Thư, thở nhẹ.
- Bà muốn con xét lòng cho kỹ trước khi chọn cho mình một người vợ.
- Nội muốn con chọn ai ? - Bất ngờ Huy hỏi.
- Con chọn ai là tùy theo lòng mình yêu ai, có hợp tính tình với ai hơn . Nhưng con nhớ một điều là đừng bao giờ bắt cá hai tay, để rồi sau khi
chọn xong, sẽ gây thương tổn cho người còn lại . Bởi vì hai đứa đều là
cháu cưng của bà, con hiểu không Huy ?
Huy thở dài, nắm tay Thư đáp nhỏ, mắt hướng về phòng ấy:
- Dạ, con hiểu . Với Thư tính tình không bằng Nhã Chi về mọi khía cạnh . Lập gia đình với Thư, sự êm ấm không sao có được, nếu con gắn bó với
Nhã Chi đời sống vợ chồng sẽ bình lặng hơn . Nhưng con không đủ phước để có được người vợ hiền thục như Nhã Chi nội à.
Liếc về Thư anh tiếp:
- Nhưng con lại yêu Thư, ngược lại em ấy cũng yêu con qua lớp áo của một gã xe ôm . Đó chính là điều con trân trọng nhất, kể từ ngày khôn lớn
đến nay chỉ có Thư là người con gái yêu con mà không hề tính toán . Cho
nên, con không thể nào cưới ai ngoài em Thư là vậy đó.
- Rồi con tính sao v ới Nhã Chi , vì lời cầu hôn của ba mẹ con với cô ấy ?
- Nội à! Nhã Chi phải biết tình vơ .chồng, cần nhất là tình yêu và sự
đồng cảm mới bền vững . Còn lễ cưới và sự đồng ý của cha mẹ đôi bên là
thủ tục cần có, chứ không quan trọng bằng hai trái tim của chính cả hai.
- Vậy tại sao con ân cần chăm sóc cho con bé từng ly sữa và suốt đêm ở bên cạnh để theo dõi bệnh ?
- Nội à! Con là bác sĩ mà . Em ấy trở bệnh là con phải lo lắng, trách
nhiệm của thầy thuốc, bắt buộc ai cũng vậy thôi . Còn cho mẹ con Nhã Chi ở nhà để tiện heo dõi, đó là cảm tình của ba mẹ con khi biết Nhã Chi
không có nhà ở thành phố, chứ đâu phải là do ý con.
- Con noí sao với Nhã Chi về chuyện con với Thư ?
- Con yêu em Thư lắm, nội à . Dù Thư dằn vặt và đày đọa con đủ điều .
Con đã đem chuyện phân bày với Nhã Chi , nhưng em ấy không nghe, không
chịu thông cảm cho tình yêu sẵn có trong con mà cứ buộc con cưới theo
lời của cha mẹ . Không có t ình yêu, làm sao có hạnh phúc mà chung sống
chứ.
Bà thở dài, ngọt ngào:
- Nhã Chi hiền lành nên yêu ai chỉ nghĩ đến việc cưới hỏi với người ấy . Con bé yếu đuối lắm, không có bản lĩnh để thích ứng với mọi hoàn cảnh bất ngờ xảy đến, không giống như Thư . Nội hiểu tâm trạng của nó.
- Giờ không cưới hỏi,
nhưng Nhã Chi vẫn là bạn của con vậy, có gì đâu . Chỉ tại bác gái đã
không an ủi mà còn kích bác, thúc đẩy để Nhã Chi mạnh dạn chiếm con lại
cho mình . Chứ con đâu có xem Chi là kẻ thù hay người xa lạ . Vì trong
lòng con vẫn ngưỡng mộ em ấy mà.
- Được vậy, nội mừng . Để rồi bà sẽ phân tích, an ủi, động viên Nhã Chi sau.
- Nội à! Nhã Chi đẹp lắm, để con giới thiệu bạn mình.
Bà khoát tay, lắc đầu:
- Không cần đâu, tình cảm dành cho con, trong lòng Nhã Chi chưa phai,
con bé không dễ gì tiếp nhận ai . Trá lại, cùn