
g đi một chiều sẽ không có kết quả còn gây thêm rắc rối nữa . Nhã Chi rồi cũng có tình cảm mới,
bởi ai cũng có duyên nợ tạo hóa dành riêng cho mình mà.
Huy đứng dậy nhìn đồng hồ trên tay mình rồi nhỏ nhẹ:
- Con cảm ơn nội đã quan tâm đến chuyện của tụi con . Giờ, con phải về vì sắp chiều rồi, sợ ba mẹ con trông.
- Ờ . Ông bà trên nhà có định ngày nào chưa Huy ?
Thư buồn bã lên tiếng, tránh cho Huy sự ngượng ngập:
- Tuy con được anh Huy thương yêu và muốn gắn bó lâu dài, nhưng ông bà
ấy luôn phản đối nội à . Ba mẹ anh Huy cho rằng mẹ con điên là có tính
cách di truyền . Sợ con sinh cho Huy những đứa con bất thường về tâm lý, và vì lý do chính đáng này nên ông ấy tặng cho con số tiền...
- Tiền gì vậy Thư ? Bao giờ, sao anh không biết vậy ?
Thư Thư lắc đầu, hai tay đan vào nhau, buồn bã nói:
- Lần ấy, ba mẹ lên chỗ em đang điều trị tìm gặp em và điều đình.
- Vấn đề gì, sao em không nói với anh ?
- Ông bà cho em một số tiền với điều kiện...
- Ba mẹ anh muốn em xa anh ? Đúng không ? - Huy nóng nảy kết luận.
- Không sai . Dù vạn lý do bằng lời ngọt ngào, giọng êm ái, mẹ anh chỉ
muốn em thực hiện ý đó thôi, và số tiền ấy sẽ là của em nếu em nghe theo lời mẹ anh.
Bà Phủ vẻ bât'' mãn, hỏi:
- Con có thái độ thế nào ?
- Con thưa với ba mẹ anh Huy, để anh Huy quyết định, bởi tình yêu trong
lòng con không mua cũng không bán . Con đã nhờ ba Khải gởi lại cho ba mẹ Huy . Giờ, nếu anh Huy vì lý do nào đó không cưới, con cũng không
trách, vì con hiểu áp lực của cha mẹ không nhỏ với Huy.
Bà quay sang ba của Thư với vẻ trách cứ.
- Con sao vậy ? Có phân bày cho Thư Thư hiểu không ? Mẹ nó đâu phải điên vì di truyền chứ.
- Con cũng có nói nguyên nhân chính ấy . - Ông đáp, vẻ yếu ớt như bị động.
- Rồi họ có thái độ gì ? - Giọng bà mang vẻ phẫn uất:
- Còn đang thời kỳ tìm hiểu mẹ ạ.
Hướng về Huy, bà dịu giọng hơn:
- Có dịp con nên thưa với cha mẹ mình cho rõ ràng, dù biết ông bà viện
lý do ấy để từ chối Thư Thư . Còn chuyện nợ duyên, ai có phần nấy, muốn
sang đoạt cũng chỉ nhận được cái xác không hồn mà thôi . Nội không muốn
Nhã Chi chịu thiệt thòi.
- Con hiểu . Nếu nội có trò chuyện với Nhã Chi , nội cho con chuyển lời . Trong lòng con luôn thương em ấy .
Con không muốn khi kết hôn với Thư, thiện cảm đôi bên rạn vỡ, vì ngay từ đầu con đã kể về Thư rồi . Mong em Chi thông suốt hơn.
Bà cười gật gù, vẻ hài lòng với Huy . Anh cười, khẽ chào.
- Thưa nội , con về . Khi nào nghỉ phép, con về thăm nội.
- Đã thương nhau phải tin tưởng, đừng vì phút nóng giận, mù quáng mà xa nhau nha . Nội tin hai đứa sẽ hạnh phúc.
- Cảm ơn nội . Chào ba.
Thư vui vẻ nắm tay Huy rời khỏi nhà nội . Liếc về anh, Thư nhăn mũi:
- Đã nói anh đừng có về, nhất là sang nhà nội . Bộ anh tưởng mẹ Nhã Chi đơn giản, tha cho em khơi khơi sao ?
- Vậy chứ làm gì em ? Chuyện đâu ra đó rồi . Không biết anh thương em sao mà còn tiến tới ?
Huy cười nắm tay Thư, đùa:
- Ba má không vui . Mình làm giấy kết hôn luôn đi Thư.
- Chi mà gấp quá vậy ? Em chỉ muốn làm vợ anh khi nào ba má vui vẻ đồng
ý, chứ không đặt ông bà vào chuyện đã rồi ấy . Với lại, mẹ em chưa bình
phục.
- Chuyện đó đâu can hệ gì . Hay là em mê ông Tây con nửa vời ấy ? - Huy nhướng mắt dò hỏi.
- Vậy cũng nói . Ông Tây con ấy nhỏ hơn em đến bốn tuổi đó . Bộ tính cưới về làm chị hay sao ?
Huy cười nhún vai:
- Tình yêu đâu có phân biệt tuổi tác, biên giới, chủng tộc, em quên rồi sao ?
- Chuyện ấy để dành cho anh.
- Coi vậy mà nội hạp với em thật chứ . Sao anh thấy nội có vẻ thương em lắm.
Cô chau mày, thở dài:
- Đó là bây giờ . Nếu ngày xưa nội chịu đi sâu vào vấn đề, và ba cứng
rắn trước sắc đẹp Tây Thi của bà ta thì mẹ em đâu có bị bệnh như vậy .
Mấy ngày đầu bỏ mẹ em chung phòng với những người lạ, bà sợ hãi, người
co rúm ngồi trong góc, thấu đau khổ lắm.
- Giờ mẹ vượt qua tất cả rồi.
- Mẹ vừa qua cơn điên dại, đứa con gái bà bắt đầu vào cơn khủng hoảng vì tình yêu nè, anh không thấy sao ?
Đưa tay cô lên môi hôn, ánh mắt anh nheo lại:
- Thôi mà, bỏ qua đi . Bộ anh không thương em hết mình sao . Đâu có phụ
tình cũng chưa có hề nhìn ai, thích ai ngoại trừ em . Vậy mà còn...
- Sao anh còn muốn em thương ông Tây con đó ? Yêu anh khổ trăm bề hà .
Hết ba mẹ lên lớp rồi đến mẹ Nhã Chi âm thầm phá hoại, lại xoay qua o
cho mẹ, đi dạy kiếm tiền, ngày tháng đầu óc quay như đồng hồ vây . Nghĩ
lại đời em, thấy không có gì thú vị cả, chán nản lắm.
- Ai cũng có nỗi khổ riêng mà . Rồi sẽ qua thôi . Nhưng bên em còn có anh...
- Nhưng bên anh thì không phải có mỗi mình em, đau khổ nhất là điều này
đó . Lúc đưa mẹ về Sài Gòn, em đến bệnh viện anh công tác, ôi th