XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327991

Bình chọn: 9.00/10/799 lượt.

những cành cây khô trên nền đất đá, giống như ma quỷ đang nhảy múa
xung quanh. Tư Tồn nhớ trên con đường từ thôn mình ra thị trấn phải đi
qua một nghĩa địa hoang vắng. Trước đây, ngay cả lúc ban ngày ban mặt,
dù có người đi cùng cô cũng không dám nhìn ngang ngó dọc, nhất là nhìn
thẳng vào những nấm mồ ấy. Bây giờ, phải đi một mình trong bóng tối chập choạng, giữa bôn bề núi non thâm u thế này, thật khiến cô tột cùng sợ
hãi.

Lúc đi qua nghĩa địa hoang, Tư Tồn co chân chạy thẳng một mạch.
Bầu trời đã chuyển sang một màu đen kịt, một vài đốm sáng như thể ma
trơi khi tỏ khi mờ thấp thoáng ẩn hiện. Dầu biết đó là ánh sáng của trạm xe lửa nhưng trong lòng Tư Tồn sợ hãi đến mức muốn ngất xỉu. Hai bên
đường, những nấm mồ vô chủ lớn nhỏ chẳng khác nào đám cô hồn dã quỷ,
trong khi gió lạnh vẫn không ngừng thốc vào cổ áo của cô. Trong cơn
hoảng loạn sợ hãi, Tư Tồn vấp phải một vật gì đó, ngã lăn xuống đâ't,
nước mắt cũng chảy dài trên hai bên má, nhưng cô gượng đứng dậy, chân
thấp chân cao chạy thẳng một mạch về phía trước.

Thật ra, thôn Tú Thủy cách thị trấn không xa lắm, nên lúc trời xẩm tối, Tư Tồn đã đến
được nhà ga. Nhưng xe lửa vào thành phố thì đã khởi hành từ trước đó
rồi, còn chuyến tiếp theo sớm nhất cũng phải đến mười một giờ sáng mai.

Tư Tồn thẫn thờ bước
tới ngồi xuống một băng ghế dài. Trên người không mang theo nhiều tiền,
vả lại cũng không muốn tìm nhà trọ, cỗ chỉ còn cách ngồi lại nơi phòng
chờ nhà ga. Chiếc lò sưởi nhỏ duy nhất chẳng đủ xua đi cái giá lạnh đêm
đông tháng Mười hai. Quá nửa đêm, lò sưởi cũng tắt mất, Tư Tồn vòng tay
ôm lấy người, toàn thân run lên vì lạnh. Hình ảnh Mặc Trì nhẹ nhàng đi
tới đắp lên mình cô chiếc chăn ấm áp vào đêm mưa bão nọ bỗng đâu như
thác lũ ào về. Chưa bao giờ cô nhớ anh nhiều đến vậy.

Đến lúc
biết được cô là tân nương được mua về với giá một ngàn năm trăm đồng,
liệu anh còn ân cần với cô như vậy nữa không, hay trong lòng chỉ có sự
coi thường, khinh miệt?

Những luồng suy nghĩ rối loạn đè nặng đầu óc Tư Tồn, cuối cùng cô thiếp đi trong bóng tối lúc nào không hay. Khi
cái lạnh đánh thức Tư Tồn cũng là lúc bên ngoài cửa sổ, sương mù buổi
sớm đã giăng đầy. Tư Tồn đứng dậy, vận động cơ thể, giậm chân liên tục
cho tan đi cái lạnh giá làm tê liệt cơ thể. Lúc này cô mới phát hiện
bụng mình đang không ngừng réo sôi lên. Từ trưa qua tới giờ, ngay cả một ngụm nước Tư Tồn cũng chưa được uống. Hơi nóng bốc lên mang theo mùi
thơm của gạo chín từ quán ăn bên cạnh trạm xe lửa thật như muốn trêu
ngươi. Nhưng mua vé tàu xong rồi, trên người Tư Tồn giờ đã không còn lấy một xu, chẳng còn cách nào khác là phải gắng chịu đựng cái lạnh và cơn
đói.

Lúc ngồi chờ tàu, nghe chuyện qua chuyện lại của mấy hành
khách, Tư Tồn mới biết hằng ngày vào sáng sớm, ở đây đều có xe bus vào
thành phố’. Đáng tiếc biết rồi thì đã muộnl Toàn bộ số tiền đã được dùng để mua vé tàu, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ là đợi đến mười một
giờ. Trong lòng Tư Tồn không khỏi có chút chán nản. Không ngờ vô'n dĩ
mang tâm trạng vui vẻ về nhà, cuối cùng lại thành ra thảm hại thế này.

Đợi mãi, nhưng tới mười một giờ rồi mà tàu vẫn chưa đến, Tư Tồn lo lắng
chạy đến phòng bán vé hỏi nhân viên nhà ga thì nhận được thông tin tàu
đến trễ một chút.

Không còn cách nào khác, Tư Tồn chỉ có thể vừa
đói vừa khát cô" gắng chô"ng chọi với cái lạnh chò được lên tàu. Dựa
lưng vào bức tường lạnh như băng, Tư Tồn thấy thần trí mình trở nên mụ
mị, đầu óc chao đảo nhưng cố’ cắn chặt răng, không để mình ngất đi.

Chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ từ thị trấn về đến thành phố nhưng Tư Tồn đã
phải đợi đến một ngày rưỡi trong cái lạnh và cái đói. Xe lửa vào đến
thành phố” đã là đầu buổi chiều. Tư Tồn vừa bước xuống sân ga đã bị chói mắt bởi luồng ánh nắng đột ngột rọi đến. Cô chợt nhận ra, mình có mấy
khi đi ra ngoài đâu, biết làm thế nào tìm đường về nhà họ Mặc. Một cảm
giác lo lắng và cực kì bất an cuộn lên trong lòng Tư Tồn, cùng lúc một
cơn hoa mày chóng mặt ập tới khiến cô ngã gục luôn xuống đất. Trước khi
chìm vào vùng tối tăm của vô thức, Tư Tồn thấy rất nhiều ngưòi vây lấy
mình, miệng lẩm bẩm những chữ gì như: “Chính phủ đại viện... nhà họ
Mặc”. Thế rồi cô hoàn toàn không biết gì nữa.

Trong giấc mơ, Tư
Tồn thấy mình đi lạc vào ưiột bãi tha ma giữa bốn hề trời tốì đen như
mực, gió lạnh rít lên từng hồi. Cô vừa mệt vừa đói, lảo đảo đi về phía
trước, bỗng cảm giác lớp đất dưới chân mềm mềm, khi cúi đầu xuống thì cô nhận ra mình đã tụt xucmg một nấm mộ. Tư Tồn sợ đến nỗi hồn bay phách
lạc, cố sống cố chết rút chân ra nhưng lại bị một đôi bàn tay lạnh ngắt
từ nấm mộ lôi mạnh xuống. Thế rồi sức kháng cự đuôi dần, cô thấy cả
người chìm dần, chìm dần xuống lớp đất ẩm, đầu tiên là hai bàn chân, đến đùi, rồi lên đến ngực. Tư Tồn không thở được, hai tay cố hết sức vùng
vẫy, hi vọng nắm được vật gì đó, nhưng thứ mà cô chạm vào đều chỉ là
những ngôi mộ lạnh ngắt. Tư Tồn vô cùng hoảng sợ, hét lên thất thanh.

Bỗng tiếng Mặc Trì đang gọi tên cô từ đâu mơ h