
ồ vẳng tới, cô cảm nhận được
cả bàn tay anh đang dụng sức lay mạnh vai cô, nỗi sợ hãi vì thế cũng vơi bớt. Cô rất muôn ôm chặt lấy anh nhưng cơ thể không sao cử động được.
“Tư Tồn! Đừng sợ!” Mặc Trì đang nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tư Tồn, vuốt
nhẹ khuôn mặt cô, rồi ôm chặt cô vào lòng. Chiều qua, Tư Tồn được một
nhân viên cảnk sát ở ga đưa về. Lúc về đến nhà, trông cô thảm hại đến
mức không thể nhận ra, lại trong trạng thái hôn mê bâ't tỉnh. Mặc Trì
mời bác sĩ của gia đình tới xem bệnh cho Tư Tồn thì được biết cô thành
ra như vậy do vừa phải chịu lạnh, chịu đói, mệt, lại thêm nỗi hoảng sợ
cực độ. Sau đó, ông tiêm cho Tư Tồn một liều thuốc an thần, truyền thêm
một chai đường và dặn dò Mặc Trì để cô ngủ một giấc, như vậy sẽ nhanh
chóng ổn định trở lại. Sợ Tư Tồn tỉnh dậy sẽ sợ hãi vì không có ai bên
cạnh, Mặc Trì đã ở bên chăm sóc cô cả đêm. Trời vừa sáng, quả nhiên một
cơn ác mộng ập tới làm Tư Tồn giật mình tỉnh giấc.
Trong cơn mê
hoảng ấy, Tư Tồn cảm nhận thấy bàn tay của mình được một bàn tay cứng
cáp mà ấm áp nắm lấy. Như chết đuối vớ được cọc, cô ra sức giữ chặt bàn
tay đó.
Mặc Trì thậm chí suýt nữa thì bị Tư Tồn kéo từ trên xe
lăn xuống bởi cô nắm tay anh quá chặt. Song anh không dám buông tay, chỉ di chuyển từ xe lăn đến bên giường, ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm dần trở lại với cơ thể Tư Tồn, cảm giác quặn thắt, sợ hãi cũng dần tiêu tan. Cô thấy mình từ từ thoát ra khỏi ngôi mộ lạnh lẽo và đáng sợ, trên đầu cảm nhận rõ một luồng hơi ấm áp đang truyền xuống, một người vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, thì thầm: “Tư Tồn, đừng sợ, có anh ở đây rồi!”.
Thanh âm ấy phả hơi ấm gần ngay bên tai mang lại cho Tư Tồn cảm giác an tâm tuyệt
đối. Một lúc cô mới dám mở mắt nhìn ra xung quanh. Đập vào mắt cô là
chiếc áo len trắng, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi màu xanh dương, và rồi
cô thấy ánh mắt lo lắng và quan tâm của Mặc Trì đang nhìn mình rất chăm
chú.
“Mặc Trì!” Cô cất tiếng gọi tên anh, nước mắt đã vòng quanh, từng giọt lã chã rơi xuống.
“Về đến nhà rồi, không sao đâu, em đừng sợ, đã có anh ở đây!” Mặc Trì ôm Tư Tồn chặt hơn, không ngừng cất lời an ủi. Nghe giọng nói khàn khàn của
anh, Tư Tồn biết cả đêm hôm qua anh không rời khỏi mình một bước, liền
gục xuống bờ vai anh khóc mãi không ngừng.
Tư Tồn trước nay vốn
là một cô gái bướng bỉnh, gặp chuyện buồn đến phát khóc cũng mím chặt
môi kìm lại, nét mạnh mẽ, kiên cường toát ra đằng sau vẻ yếu đuối, nhút
nhát bên ngoài khiến người ta không thể không động lòng. Có điều, Mặc
Trì c.hưa bao giờ thấy cô khóc trong tuyệt vọng và đau khổ như vậy. Lại
nhớ đến tình trạng của Tư Tồn ngày hôm qua lúc được cảnh sát đưa về, anh cảm thấy vô cùng lo lắng, tự hỏi không biết đã có chuyện gì xảy ra với
cô.
“Mặc Trì, nghĩa địa rất tối, gió thổi rất mạnh, những bàn tay từ dưới mồ túm chặt lấy em” Tư Tồn run rẩy nói, lời lẽ không mấy mạch
lạc.
Mặc Trì cho rằng, Tư Tồn chẳng qua chỉ là bị một cơn ác mộng làm cho sợ hãi, nên nhẹ nhàng dỗ dành: “Chỉ là giấc mơ thôi, bây giờ
không sao rồi, em đã về đến nhà, nhìn mà xem!”
Tư Tồn nhìn khắp
căn phòng, nhận ra những nét quen thuộc: tường sơn trắng, tủ sách lớn kê trong góc phòng, chiếc giường lớn vô cùng rộng rãi. Đây đúng là phòng
của Mặc Trì rồi, nhưng cô vẫn không ngừng lắc đầu nói: “Không phải mơ
đâu, là em đã chạy từ nhà đến trạm xe lửa. Có một nghĩa địa rất tối trên đường từ thôn tới thị trấn”.
“Sao em phải chạy? Chạy đến nghĩa
địa làm gì? Sao lại để mình ngất xỉu ở ga xe lửa nữa chứ?” Hàng ngàn câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu Mặc Trì, rõ ràng Tư Tồn về nhà thăm ba mẹ, rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này?
Nghĩ đến việc ba mẹ “bán”
mình lấy tiền xây một ngôi nhà mới, Tư Tồn vừa tủi hổ vừa nhục nhã,
trong lòng trào lên một nỗi bi thương cùng cực. Cô nghẹn ngào nói: “Em
không đi học đại học đâu, em ở nhà, ngày ngày chăm nom anh”.
Đây
là những lời quái quỷ gì vậy? Cặp chân mày nhíu chặt lại, Mặc Trì nhìn
chằm chằm vào cô gặng hỏi: “Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?”
Tư Tồn lúc này đã khóc đến sưng đỏ cả mắt, thút thít nói:
“Ba mẹ em lấy một ngàn năm trăm đồng của nhà anh để xây nhà mới và cho
anh trai em cưới vợ hết rồi”.
“Có chuyện như vậy sao?”, đôi chân
mày của Mặc Trì càng cau chặt hơn. Còn nhớ, lúc đầu mẹ nói sẽ tìm cho
anh một cô vợ ở quê, là một người sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc chô anh.
Lúc đó, anh đã kiên quyết phản đối bởi nghĩ rằng, không có tình cảm sao
có thể kết hôn được? Hơn nữa, kết hôn rồi chẳng phải là kết án đẩy con
gái nhà người ta vào hỏa ngục sao?
Thuyết phục không lại được mẹ, càng thêm bất mãn với bản thân, Mặc Trì đã cãi nhau với mẹ một trận rất to, thậm chí tuyệt thực đến nỗi ốm nặng, nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn
chịu thua lí lẽ và quyết tâm của Trần Ái Hoa. Bà cố chấp tin tưởng rằng, kết hôn rồi cơ thể và tâm tính Mặc Trì sẽ ngày càng tốt lên, không
những thế còn có thêm một người tri kỉ để trút bầu tâm sự.
Trước
khi Tư Tồn bước vào nhà họ Mặc một ngày, T