pacman, rainbows, and roller s
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328054

Bình chọn: 8.5.00/10/805 lượt.

chính trị mà cô cố sống cố chết giữ lời hứa chỉ là
một cuộc giao dịch bằng tiền!

Ba Tư Tồn còn thêm vào: “Con trai nhà họ mất một chân, gả con cho nó chỉ với một ngàn năm trăm đồng là còn rẻ đấy”.

Mẹ Tư Tồn lườm chồng một cái rồi nói to: “Ông đừng nói bậy!”

Ba Tư Tồn rít một hơi thuốc, lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Nuôi dưỡng
con gái hơn chục năm trời, cuối cùng cũng được hưởng phúc của nó rồi”.

Gia đình Tư Tồn vốn xưa nay đều trọng nam khinh nữ, nếu không phải vì anh
trai cô không muốn học hành thì không đời nào ba mẹ cho cô đi học. Từ
trước đến nay, Tư Tồn không dám cãi ba lấy nữa lời, thậm chí còn không
dám khóc trước mặt ông, gặp chuyện lớn chuyện bé cũng chỉ giấu nước mắt
vào trong lòng mà thôi.

Mẹ Tư Tồn nom con gái ăn mặc ra dáng, da
dẻ trắng nõn, hai má hồng hào thì biết lần này gả con gái đi quả không
sai, trong lòng cũng vì thế mà yên tâm hơn rất nhiều, liền nói: “Con
cũng đừng tủi thân, con rể chúng ta tuy chân có ít hơn người thường,
nhưng bù lại là con nhà gia thế, có bạc có tiền, nó không ốm đau bệnh
tật dễ đâu đến lượt con”.

Còn nhớ, khi mới bước chân vào nhà họ
Mặc, không biết bao nhiêu lần, Tư Tồn đã giật mình thức dậy trong đêm,
bật khóc vì nhớ nhà, nhớ ba mẹ. Dù rằng trong nhà, ba mẹ chỉ quan tâm
tới anh trai nhưng họ vẫn là người sinh thành và nuôi dưỡng cô khôn lớn, đỏ da thắm thịt như bây giờ. Được Mặc Trì đồng ý cho về thăm nhà, cô đã vui không kể xiết, còn ấp ủ rất nhiều chuyện để kể với ba mẹ, cả chuyện cô sắp trở thành sinh viên trong một ngôi trường lớn. Nhưng cảnh tượng
ngôi nhà sạch sẽ, đồ đạc gọn gàng có phần đường hoàng tráng lệ này lại
đập vào mắt khiến cô thực sự hoang mang. Mọi người trong nhà hồ hởi sử
dụng đống tiền của nhà họ Mặc chẳng khác nào đang chà đạp lên sứ mệnh
thiêng liêng mà cô tự thấy mình đang mang. Rút cuộc, đây gọi là sứ mệnh
thiêng liêng sao? Thấy sắc mặt buồn bã của Tư Tồn, mẹ cô lo lắng hỏi:
“Chồng con đối xử với con không tốt sao? Nhưng con yên tâm, nó chỉ có
một chân, không dễ gì bắt nạt được con đâu”.

Câu nói của mẹ cô
chẳng khác nào một mũi dao đột ngột đâm vào tim, Tư Tồn đau đớn đến quặn lòng. Ba mẹ cô đang nói về thương tật của Mặc Trì bằng giọng hết sức
thản nhiên, thậm chí có phần sỗ sàng. Họ đâu biết anh vốn là một người
đàn ông kiêu ngạo, song lại mang một trái tim cực kì dịu dàng, chăm sóc
cho cô từ những điều nhỏ nhặt nhất. Chưa bao giờ cô iại có thể nhẫn tâm
nhắc đến thương tật của anh. Thế mà ba mẹ cô lại mang điều đó ra làm
điều kiện trao đổi.

Bây giờ ở trong căn nhà mới này, Tư Tồn thấy
mình thật như đang ngồi trên đống lửa. Chỉ có điều, vốn định ở lại nhà
vài ba ngày, cô đã bảo bác Chương quay xe về thành phố mất rồi. Nhớ ra
còn chuyến tàu cuối cùng vào thành phố’ lúc năm giờ, cùng với tâm trạng
nôn nóng muốn được về bên Mặc Trì càng nhanh càng tốt, Tư Tồn đứng bật
dậy nói: “Con phải quay về nhà họ Mặc đây, lần này con về là để thăm cả
nhà, nhân tiện nói với bô' mẹ rằng con đã đỗ vào Đại học Phương Bắc rồi, vài ngày nữa sẽ nhập học”.

“Hả?” Hồ như không thể tin được những lời vừa đập vào tai mình, ba cô liền gào lên: “Vào được đại học? Không thể nào!”

Khuôn mặt mẹ Tư Tồn có chút biến sắc: “Tại sao con lại thi đại học? Bọn họ muốn đuổi con đi nơi khác sao?”

“Không phải! Là anh ấy tin tưởng và cổ vũ, còn nói rằng con có thể thi đỗ nên khuyến khích con đi thi.

Kết quả là con đã đỗ thật”. Khi thấy ba mẹ nghe tin này mà không tỏ một
chút vui mừng nào, từ tận đáy lòng, Tư Tồn cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Con không thể đi học được”, Mẹ Tư Tồn nói: “Con rời khỏi nhà họ Mặc, ngộ
nhỡ họ bỏ con rồi lấy người khác thay thì làm thế nào?”

“Đúng
vậy!”, anh trai Tư Tồn ngồi trầm ngâm hồi lâu, giờ mới lên tiếng: “Bọn
họ mà bỏ mày thì gia đình chúng ta phải trả lại một ngàn năm trăm đồng
hồi môn. Mày nói đi, lúc đó tao lấy gì mà trả cho người ta đây?”

Tư Tồn vừa tức giận vừa tủi hổ, liền quay người rời đi. Mẹ cô chạy theo,
dúi vào tay cô năm đồng, hai mắt đỏ hoe nói: “Đừng trách ba và anh trai
con, họ cũng chỉ vì cái nhà này, vì việc duy trì cửa tiệm đồng hồ tổ
tiên để lại mà thôi”

Thấy Tư Tồn không đáp, mẹ cô lại nói: “Con
đừng đi học đại học, chỉ cần tìm cách đứng thật vững trong nhà họ Mặc
thôi. Đây là chuyện trọng đại của cả đời người phụ nữ, lời này mẹ biết
không dễ nghe nhưng vẫn phải nói ra, tất cả cũng chỉ muốn tốt cho con”.

Tư Tồn đưa lại tiền cho mẹ, nói: “Con có tiền rồi, con đi đây”.

Sau đó, cô men theo con đường vòng quanh thị trấn để quay trở lại đường
lớn. Tư Tồn chẳng biết mình đã đi được bao lâu. Vào giây phút ấy, cô chỉ biết chắc chắn một điều là bằng mọi giá trở về bên Mặc Trì càng nhanh
càng tốt. Đối với cô lúc này, hồ như chỉ cần quay về bên anh thì mọi nỗi niềm sẽ đều tan biến cả.

Mặt trời chẳng mấy chốc đã lặn xuống
sau dãy núi, màn đêm thẫm tốì dần buông xuô'ng. Gió trên núi thổi tới
lạnh cắt da cắt thịt, phảng phất đâu đó có tiếng khóc hờ, ánh trăng rọi
bóng