Old school Swatch Watches
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328142

Bình chọn: 7.00/10/814 lượt.

hì sao?”

Tư Tồn lập tức đáp: “Mình mười tám”.

“Bạn sinh năm 60 à?”, Vu Tiểu Xuân lại hỏi.

“Không mình sinh năm 61”.

“Bạn nhỏ thật đấy. Người miền Bắc đều tính thêm tuổi mụ, còn người miền Nam
chúng mình chỉ tính đúng theo năm sinh thôi”, Vu Tiểu Xuân nhí nhảnh
nói.

Tư Tồn mỉm cười rồi cũng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.

Vu Tiểu Xuân tiếp tục giới thiệu: “Nhà mình ở Triết Giang. Bạn này tên
Trương Kế Phương, bạn kia tên Đổng Lệ Bình, đều là người Liêu Ninh”. Vu
Tiểu Xuân chỉ vào hai cô gái ở bên giường đối diện đưa lời giới thiệu.
Hai cô gái này đều là thí sinh dự thi của xí nghiệp Thẩm Dương, thế nên
giống nhau từ cách chải đầu đến bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh,
tuổi tác cũng tương đương, điểm khác biệt duy nhất là Đổng Lệ Bình có
đeo thêm một chiếc kính cận màu trắng.

“Ơ kìa, hai người tự giới thiệu về mình đi”. Vu Tiểu Xuân hướng về phía hai người còn lại đang đứng đối diện cửa phòng rồi nói.

“Được thôi, mình giới thiệu trước nhé. Mình tên là Lưu Anh đến từ nông trường Tân Cương. Trong phòng, mình là người lớn tuểi nhất, mình ba mươi ba
tuổi, con mình đã lên tám rồi!”, cô gái ở giường dưới cởi mở nói. Dáng
người cô đậm đà, làn da hơi đỏ, nhưng các nét trên khuôn mặt lại vô cùng xính đẹp. Vu Tiểu Xuân nghe giới thiệu xong lại thêm vào: “Phòng chúng
ta có mỗi chị Lưu là đã kết hôn thôi nhỉ?”

Tư Tồn bất chợt mấp máy môi, không biết phải nói gì nữa.

Cô gái ở giường trên giới thiệu rất đơn giản: “Mình là Tô Hồng Mai .

Tư Tồn khẽ cười: “Chào các chị”.

“Lúc nãy chị thấy em bước từ trên ô tô xuống, nhà em có người làm to phải
không?”, Đổng Lệ Bình hỏi. Nghe thấy vậy Tô Hồng Mai liền ngẩng đầu nhìn Tư Tồn, thản nhiên quan sát cô. Mặt Tư Tồn bỗng chốc bừng đỏ, vội vàng
lắc đầu đáp: “Không phải đâu. Nhà em ở nông thôn”.

“Vậy sao lại có ô tô?”, Trương Kế Phương hỏi.

“Là... là của người thân em thôi ạ”.

Ngày đầu tiên đến kí túc xá, Tư Tồn đã làm quen với các chị em cùng phòng
như thế. Ngày thứ hai là ngày Khai giảng. Ngày thứ ba đã bắt đầu đi học, chẳng mấy chốc Tư Tồn được làm quen với thầy giáo và các bạn cùng lớp.

Tiết học mở đầu cho quãng đời sinh viên đại học của cô là Lịch sử Văn học
Trung Hoa do thầy giáo họ Đường đứng lớp. Thầy tuổi đã ngoại ngũ tuần,
vóc người gầy đen nhưng dáng vẻ nho nhã, tiếng nói vang to sang sảng:
“Chúc mừng các em đã trở thành thế hệ sinh viên đầu tiên sau khi kì thi
đại học được khôi phục. Trước khi lên lớp, thầy đã xem hồ sơ của các em. Sinh viên trong lớp chúng ta, người lớn tuổi nhất là ba mươi chín. Các
em tốt nghiệp trung học phổ thông vào năm 66, 67, 68 chiếm hơn nửa lớp!” Mọi người xôn xao bàn tán rồi quay sang nhìn nhau một lượt. Những người tuổi tác không còn trẻ đang tìm kiếm gương mặt mang chung dấu vết thời
gian của nhau. Thầy Đường ngừng một thoáng rồi nói tiếp: “Các em sinh
viên, các em đã vất vả rồi! Suốt mười năm qua, dù hoàn cảnh khó khăn
ngặt nghèo, các em vẫn kiên trì học tập, nỗ lực đến cùng. Giờ đây, thi
đỗ vào đại học cũng chính là các em đã chấp nhận rời xa mái ấm gia đình, thậm chí rời xa tiếng khóc đòi ăn của những đứa trẻ. Vì điều gì? Chính
là vì các em đang theo đuổi tri thức!”

“Mười năm trôi qua, chúng
ta đã lãng phí quá nhiều thời gian. Cơ hội học tập như ngày hôm nay đến
với chúng ta không hề dễ dàng. Tôi hi vọng các em hãy dốc hết sức cho ba năm tiếp theo để bù lại khoảng thời gian đã mất”.

Tiếng vỗ tay
ầm ầm như sấm vang cả phòng học. Những lời tâm huyết của thầy Đường quả
thực đã chạm tói đáy tim mọi người, tiếng vỗ tay ấy cũng đồng thời là
những lời động viên mỗi người dành cho chính mình. Thầy Đường giơ tay ra hiệu, cả phòng học trở lại im phăng phắc: “Tuy nhiên, lớp chúng ta có
sáu em sinh viên dưới độ tuổi hai mươi tư. Các em có điều kiện hơn các
bạn học khác, trí nhớ tốt hơn, không phải lo lắng việc gia đình. Các em
là những sinh viên trẻ nhất, tiền đồ rộng mở nhất, hi vọng các em chăm
chỉ, cố gắng học tập và nghiên cứu. Điều cuối cùng tôi muốn nói là, tuổi tác của chúng ta đã không còn trẻ nữa, tương lai của đất nước, của xã
hội đều dựa cả vào các em đó!”

Tiếng vỗ tay lại ầm ầm vang dội.
Tư Tồn mím chặt môi, cô biết điểm thi của mình chỉ cao hơn một điểm so
với điểm trúng tuyển. Trong tập thể ba mươi tám con người này, cô là
người bé nhất, nền tảng kém nhâ't. Những ngày tháng sắp tới đây, cô sẽ
phải nỗ lực rất nhiều để tiến lên phía trước.

Trường học mới được phục hồi, mọi thứ đều bắt đầu đi lên từ con số không tròn trĩnh. Nhà
trường đang hết sức cô" gắng xây dựng cho sinh viên một môi trường học
tập tốt nhất. Phòng học mười giờ tối mới tắt đèn, còn kí túc xá thì phải đến mười một giờ mới đến giờ đi ngủ. Thư viện mỗi ngày đều mở rộng cánh cửa để các sinh viên có thể thỏa thuê với cơn đói tri thức sau mười năm cấm vận của Cải cách Văn hóa.

Kì thi đại học toàn quốc năm nay chỉ
lây có 4%, không dễ dàng gì đỗ được, nên mọi người ai cũng gắng sức học
tập, khô