XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328131

Bình chọn: 10.00/10/813 lượt.

làm sao đây? À, phải rồi, ở nhà
có sách tiếng Anh, em đọc thử cho anh nghe một đoạn xem sao”. Mặc Trì
thoáng cái đã quay xe đi rồi rất nhanh đưa lại cho Tư Tồn một cuốn sách.

“Không cần đâu. Em có mang theo sách học mà”. Tư Tồn lấy từ trong cặp ra một
cuốn sách tiếng Anh, Mặc Trì liền mỉm cười nói: “Vậy đọc một đoạn anh
xem nào”.

“Em không đọc đâu, em đọc kém lắm”, Tư Tồn lí nhí từ chối.

“Bảo đọc thì em cứ đọc. Nếu không đọc lên thì mãi mãi không học tốt được. Em có thấy ai học ngoại ngữ mà không nói lên thành tiếng không?”

Tư Tồn nhìn anh vẻ chán nản. Xin nghỉ học chỉ vì mong mỏi được về nhà gặp anh, có ngờ đâu cô lại bị anh xoay mòng mòng thế này.

“Đọc đi”, Mặc Trì không ngừng giục.

Tư Tồn mở sách, bắt đầu đọc nhưng giọng cứ lí nha lí nhí như tiếng muỗi kêu : “yi si yi si you pen, yi si yi si you pen sou...”

Ngữ điệu và cách phát âm quái dị ấy khiến Mặc Trì không thể nghe tiếp nữa,
liền lấy cuốn sách từ tay Tư Tồn tự mình xem. Thì ra đọc tiếng Anh bằng
cách chú thích tiếng Hán ở bên cạnh.

“Đây là cách em học tiếng Anh sao?” Mặc Trì dở khóc dở cười chỉ vào mấy chữ tiếng Hán ghi bên cạnh bài đọc tiếng Anh.

Mặt Tư Tồn đỏ bừng lên: “Chữ cái và kí hiệu phiên âm thầy giáo đã ôn tập lại một lần nhưng sao em không theo được”.

“Học theo lối này thì em sẽ mãi mãi không biết được cách phát âm của tiếng Anh đâu!”

“Đã bảo không đọc rồi, anh lại cứ muốn nghe”, Tư Tồn xấu hổ, giọng nói có chút không vui.

“Em nói gì thế?”, Mặc Trì chau mày hỏi, vẻ như giông tố sắp kéo đến nơi rồi.

“Em biết rồi mà, thế nên chiều nay sẽ đi mua ngay một chiếc radio nhỏ” Biết anh sắp cáu, Tư Tồn vội vàng xoa dịu.

“Phải rồi, radio”, Mặc Trì lẩm bẩm: “Nghe radio chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh
hơn. Để anh đi lấy cho em”. Nói rồi anh liền đẩy xe lăn đi ngay.

“Không cần đâu, chiều nay em sẽ đi mua một cái!” Tư Tồn sờ tay vào túi áo như
để xác nhận lại số tiền mà Mặc Trì đưa cho khi cô nhập học.

“Cứ
lấy chiếc của anh mà dùng”. Mặc Trì ra ngoài, lát sau trở lại cầm theo
một chiếc radio rất đẹp. “Tặng em đó, buổi sáng có thể nghe chương trình phát thanh, tối nghe tin tức”.

“Cho em rồi thì anh nghe bằng
gì?” Biết Mặc Trì đi lại bất tiện, chỉ có thể qua kênh báo chí và chương trình phát thanh trên đài để tổng hợp tất cả tin tức của thế giới bên
ngoài, thế nên cho dù thế nào Tư Tồn cũng không thể nhận món quà ấy
được.

“Không sao, trong
phòng ba mẹ còn một chiếc nữa, vả lại cũng không có thời gian nghe mà”.
Mặc Trì cười rồi nhét luôn chiếc radio vào túi xách cho Tư Tồn.

“Ở trường em đã quen chưa? Cô giúp việc đang làm há cảo, còn có món thịt
sây em thích ăn và cả món cá kho nữa đấy. Học hành vất vả rồi, nên ăn
nhiều cá vào để tăng cường trí nhớ”. Đối với cô, Mặc Trì dường như không lúc nào không lo lắng chu đáo mọi sự.

Hai người ngồi trong thư
phòng nói chuyện phiếm vì thời gian vẫn còn dư dật. Tư Tồn kể cho Mặc
Trì nghe về cuộc sống của sinh viên trong trường đại học, cô phải học
những môn gì, bạn học là người ở đâu, phong cách giảng dạy của thầy giáo thế nào. Mặc Trì càng nghe càng bị thu hút. Từ nhỏ, anh đã là học sinh
ưu tú, nếu không vì tai họa lớn kia, anh nhất định sẽ theo đuổi con
đường học thuật như ba mẹ mong đợi. Sau khi tốt nghiệp còn có thể xin
vào tòa soạn báo làm việc. Bản thân anh giờ đây đã không còn cơ hội,
nhưng Tịnh Nhiên và Tư Tồn đều thi đỗ đại học, nhất định sẽ thay anh
hoàn thành giấc mơ đẹp đẽ đó. Chuyện trường lớp như cuốn lấy Mặc Trì,
anh không ngừng giục Tư Tồn kể thêm nhiều một chút để có thể mường tượng giấc mơ của mình một cách rõ ràng, tỉ mỉ hơn.

Tư Tồn cũng không
thôi líu lo: “Đời sống trong trường tuy còn sơ sài nhưng không khí rất
phấn khởi. Ai nấy đều nỗ lực học tập, giúp đỡ lẫn nhau, thầy giáo tận
tình hướng dẫn sinh viên. Hoạt động đoàn thể cũng rất mạnh, có Ban phát
thanh, Đội kịch nói, Hội văn học, Ban khoa học công nghệ... Nhưng em
chẳng tham gia gì cả”.

“Sao em không tham gia? Rèn luyện thêm một chút cũng tốt cho em mà”.

“Kiến thức cơ bản của em không vững, điểm thi chỉ cao hơn điểm trúng tuyển có một điểm, ở lớp cũng thuộc vào hàng kém nhất”, Tư Tồn buồn buồn nói.

Mặc Trì tự hỏi, không biết có phải trước đây anh đã đả kích quá đà, làm tổn thương sự tự tin của cô rồi không? Thực ra, chỉ ôn tập gấp gáp trong
vòng hai tháng mà có thể thi đỗ đại học quả là rất khá rồi. Nghĩ vậy,
Mặc Trì liền đưa lời an ủi: “Tham gia nhiều hoạt động sẽ bổ trợ cho em
rất nhiều. Còn các môn học trên lớp, em vốn tư chất thông minh, chỉ cần
chăm chỉ học tập thì dần dần sẽ theo kịp các bạn thôi”.

“Anh
không biết đâu!”, Tư Tồn như được cơ hội xả hết tâm tư: “Năm thứ nhất
học hành căng thẳng lắm, lớp trưởng thậm chí còn đề xuất các hoạt động
đoàn thể cứ để năm thứ hai tham gia. Năm nay lớp em phải học các môn đại cương, có hôm đến tối vẫn còn tiết học, cả ngày Chủ nhật cũng kín lịch
cơ đấy”.

“Chủ nhật cũng có tiết