Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328215

Bình chọn: 8.00/10/821 lượt.

m được vào gáy sách thì đã có một
bàn tay khác lấy xuống trước rồi.

Âm ức quá, Tư Tồn liền quay đầu nhìn lại, thì ra là một nam sinh trong bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Anh ta cầm cuốn sách trên tay, vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Cảm giác
thất vọng phút chốc trào dâng trong lòng Tư Tồn. Cô đã mâ't*cả tiếng
đồng hồ mới tìm được sách, đến cả bữa trưa còn chưa kịp ăn, bụng lúc này đang không ngừng kêu réo. Lúc chuẩn bị có được nó trong tay thì rốt
cuộc “giữa đường lại gặp Trình Giảo Kim”9. Tư Tồn uất ức trừng mắt,
không nhịn được liền quát lên: “Tôi lấy trước cơ mà”.

Anh bạn kia giờ mới ngẩng lên nhìn Tư Tồn, đôi mắt ánh lên nét ngạc nhiên pha lẫn vui mừng: “Là bạn sao?”

Tư Tồn ngẩn người ra, thì ra là Lưu Chí Hạo, anh chàng đã giúp Tư Tồn xách hành lí đến Khoa Trung văn ghi danh trong buổi nhập học đầu tiên. Dẫu
sao anh ta cũng từng giúp đỡ mình, bây giờ mà đôi co thì thật ngượng, Tư Tồn mới nghĩ tới đó, mặt đã bừng đỏ, lí nhí nói: “Bạn đọc trước đi
vậy”.

8. Gồm: Hàn Dũ, Liễu Tông Nguyên (đời Đường), Âu Dương Tu, Vương An Thạch, TÔ Tuân, TÔ Thức, Tô Triệt, Tăng củng (đời Tông).

9. Người Trung Quốc thường dùng cụm này để chỉ những chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Theo Thuyết Đường diễn nghĩa toàn truyện, vào cuối đời nhà Tùy, quan
lại tham nhũng, thiên hạ đại loạn, có một cường đạo tên là Vưu Tuấn Đạt
muốn cưđp những lễ vật công nạp của vua Tùy, cần ủm một trợ thủ võ nghệ
cao cường. Trình Giảo Kim xuất thân bần hàn, lại giỏi võ nghệ nên đã
nhận lời. Lễ vật của Tùy Dương Đế bị Trình Giảo Kim cướp ba lần trên
đường vận chuyển. Từ đó danh tiếng Trình Giảo Kim vang dội lẫy lừng.

Lưu Chí Hạo vỗ nhẹ vào cuốn sách nói: “Thầy giáo của bọn mình giới thiệu
cuốn sách này lâu rồi, bạn mới học năm thứ nhất, sao đã đọc nó vậy?”

“Thầy giáo của mình cũng vừa giới thiệu xong”, Tư Tồn đáp.

“Bạn vẫn còn rất nhiều thời gian mà. Hồi năm thứ nhất, ngày nào bọn mình
cũng phải học nghề, đến lúc được chú tâm học tập thì cũng chẳng còn mấy
nữa là tốt nghiệp rồi”, Lưu Chí Hạo nói.

Tư Tồn khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi thất vọng vì không mượn được cuốn sách mà cô đang nóng lòng muốn đọc.

Lưu Chí Hạo nói tiếp: “Quyển sách này mình chưa đưa cho bạn được, mình cần
dùng nó để cuối năm viết luận văn. Bây giờ phải sao chép lại đã, dùng
xong sẽ đưa lại cho bạn nhé”.

Tư Tồn ngoài gật đầu ra thì chẳng
còn cách nào khác. Lưu Chí Hạo vẫn rất tự nhiên, nói: “Bạn tìm nó lâu
lắm phải không? Thật ra, không nhất thiết phải vào hẳn trong này tìm
kiếm khổ sở như vậy, bên ngoài có bảng hướng dẫn tra cứu, chỉ cần tra
xem nó nằm ở giá nào rồi vào lấy ra là được”.

“Bảng hướng dẫn tra cứu?”, Tư Tồn ngỡ ngàng hỏi lại, chẳng gì đây cũng là lần đầu tiên cô đến thư viện tìm sách.

Lưu Chí Hạo khẽ cười, nói: “Đi theo mình!” Rất nhanh sau đó đưa Tư Tồn đến
trước cửa thư viện, chỉ vào một loạt những ngăn kéo nhỏ như ngăn tủ đựng thuốc Đông y: “Chính là nó. Bên trong là thông tin các cucm sách được
phân thành từng loại mục. Muốn đọc sách gì đều có thể dễ dàng tra cứu.
Nếu bạn tìm ở đây, không chừng đã lấy được cuốn sách này sớm hơn rồi”.

Vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đã không mượn được sách còn bị cười nhạo, Tư
Tồn liền cúi đầu vội vàng bỏ đi. Lưu Chí Hạo đang xếp hàng mượn sách lớn tiếng hỏi với theo: “Bạn tên gì vậy?”

Tư Tồn quay đầu nhìn lại, thấy anh ta chỉ tay vào cuốn sách nói: “Dùng xong mình sẽ mang đến lớp cho bạn”.

Đắn đo một lúc, cô quyết định trả lời: “Tên tôi là Chung Tư Tồn”.

Đã hơn ba tuần Tư Tồn không về nhà họ Mặc. Thực tình, đến cô cũng không rõ rốt cuộc vì sao lại giận dỗi Mặc Trì, hay cô thật sự bận rộn vì bài vở
quá nhiều? Mỗi cuối tuần đều phải lên lớp nhưng ba giờ chiều đã tan học, nếu muốn Tư Tồn vẫn kịp về một chuyến. Song, cứ đến phút ấy, lòng cô
lại không khỏi rối bời, hình ảnh Mặc Trì cũng không cách nào gạt đi
được. Nỗi nhớ anh, mong muốn được về nhà cùng anh đọc sách, ngâm thơ,
luyện thư pháp, thậm chí tranh luận, cãi cọ không ngừng mâu thuẫn, tranh đấu với nỗi ấm ức khi nhớ đến sự tức giận, lời mắng mỏ của anh trong
lần về nhà trước. Mỗi tuần Chủ nhật đến, trời chiều chạng vạng buông, Tư Tồn lại một mình ngồi ngẩn ngơ, lòng tự cãi vã với lòng. Đã có lần, cô
đi đến tận bến xe buýt rồi mà vẫn không thôi đắn đo với bản thân. Cho
đến sáu giờ, khi chuyến xe cuối cùng trong ngày đã chạy qua, cô lại buồn bã trở về trường.

Lưu Chí Hạo mấy ngày nay đều đến lớp tìm Tư
Tồn, nói rằng đã chép được một nửa cuốn sách, khiến cô không khỏi giật
mình. Chuyện sinh viên chép sách cô đã từng nghe, nhưng không ngờ anh ta lại thành thật như vậy. Lưu Chí Hạo nói rằng, cuốn sách ấy sẽ không
được tái bản nữa, chép lại để sau Rầy làm tư liệu thì rất quý giá, không những thế còn khuyên Tư Tồn cũng nên chép lại một bản khiến cô có chút
cảm động: “Chờ bạn chép xong mình sẽ chép”.

“Lớp mình có rất nhiều người đang chờ để chép đấy. Chờ đến khi mình xong thì lâu quá, chúng ta hãy cùng chép nhé”.<


The Soda Pop