XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328224

Bình chọn: 9.5.00/10/822 lượt.

học sao?”, Mặc Trì ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, sáng chiều đều có tiết”, Tư Tồn thật thà đáp.

“Vậy sao em lại về?”, Nghe tới đó Mặc Trì liền cao giọng hỏi.

Tư Tồn bối rối đưa tay che miệng, sao cô có thể bất cẩn để lộ ra chuyện
trốn học với Mặc Trì cơ chứ? Bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của anh, Tư Tồn mặt đỏ bừng lên, không dám ngẩng đầu nhìn, giọng lí nhí: “Bạn học giúp
em điểm danh rồi”.

“Em được lắm!”, Mặc Trì giận dữ nói to: “Học đại học tài giỏi rồi, những cái hay không học lại học được thói trốn học, nói dối!”

Hai chữ “nói dối” Mặc Trì vừa thốt ra găm thẳng vào trái tim Tư Tồn. Cô đau lòng đến mức nước mắt không kìm được mà trào ra. Tư Tồn cố nén cảm xúc, hít sâu vào một hơi, khẽ nói: “Nếu không vì hứa với anh thì em đã không về rồi”.

“Lại là vì lời hứa!”, Mặc Trì giận đến bốc hỏa. Ngoài
lời hứa và nhiệm vụ ra, trong lòng cô còn có gì khác nữa không? Có dành
cho anh một chút tình cảm gọi là hay không? “Điều anh cần không phải là
lời hứa của em. Nếu không muốn về thì đừng về!” Lời vừa dứt, bản thân
Mặc Trì cũng cảm thấy sững cả người.

Anh cả giận mất khôn rồi. Chỉ vì sự tức giận không thể kìm nén nổi mà thốt ra một câu không thật lòng thật dạ như vậy.

Vốn dĩ là một cô gái thuần khiết, ngây thơ, nghe câu nói ấy, Tư Tồn không
khỏi cho rằng Mặc Trì muốn đuổi cô đi. Uất ức trong lòng, cô hất bím tóc quay người chạy đi. Đụng trúng cô giúp việc ở cửa thư phòng, Tư Tồn
cũng không hề dừng lại, cứ thế chạy thẳng một mạch xuống tầng.

“Cơm đã nấu xong rồi. Có chuyện gì thế?” Bận rộn trong bếp từ sáng, vừa mới
ngơi tay định lên gọi hai người xuống ăn cơm, lại gặp cảnh tượng này, cô giúp việc không khỏi sững sờ.

Mặc Trì thẫn thờ ngồi bất động
trên xe lăn, trong lòng ngập tràn cảm giác bứt rứt, toàn thân hồ như
chẳng còn chút sức lực nào. “Xin lỗi, đã khiến cô mất công rồi. Cháu
muốn nghỉ ngơi một lát”.

“Cháu ăn cơm rồi hãy nghỉ!”, cô giúp việc ân cần nói.

“Cháu không ăn đâu, cô mặc cháu”.

Tuy cẩn thận để không khoe khoang nhưng chiếc radio của Tư Tồn đã nhanh
chóng thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp, mà trước hết là trong phòng kí túc xá. Vu Tiểu Xuân vốn rất tinh ý, vừa nhìn thấy cái mác trên
chiếc radio mà Tư Tồn lấy ra, đã hét ầm lên: “Tư Tồn, bạn mua radio rồi
sao? Lại còn là hàng Seagull nữa chứ!”

Tư Tồn chẳng mấy thông
thạo về những chuyện thế này, ngại ngùng nói: “Là người họ hàng cho mình đấy, sẽ dùng nó để bọn mình học tiếng Anh”.

Mọi người lập tức
vây quanh giường cô, Vu Tiểu Xuân sờ phần gáy của chiếc radio rồi tặc
lưỡi nói: “Radio của Seagull trên thị trường hiện nay là tốt nhất đấy.
Mình đỗ đại học rồi mà ba mẹ vẫn tiếc tiền, chưa mua cho mình một cái.
Tư Tồn này, người họ hàng kia của cậu thật rộng rãi quá”.

Tô Hồng Mai đang tựa đầu vào giường đọc sách cũng góp vào mấy câu: “Seagull
không thể nói là tốt nhất được, đồ của Tây Đức chính gốc mới thật sự
tốt”.

Vu Tiểu Xuân nghe thế liền liếc Tô Hồng Mai một cái: ‘Thải
rồi, bạn chỉ sính đồ ngoại, nhất là những thứ của chủ nghĩa tư bản
thôi!”. Cô vốn không ưa bộ dạng tự cao tự đại của Tô Hồng Mai chút nào.

Tư Tồn ôn hòa nói: “Mình cũng không biết hãng nào tốt nữa. Dù sao thì chúng ta cũng có radio để buổi sáng học tiếng Anh rồi”.

Sự rộng rãi, vô tư của Tư Tồn khiến mọi người ai cũng ngạc nhiên. Chính cô là người đã mang phúc lợi vô cùng lớn đến cho phòng kí túc xá của mình.

Đêm đã buông, Tư Tồn nầm trên giường, lặng lẽ vuốt dọc theo gáy chiếc
radio, trong lòng thầm nhắc bản thân phải tuyệt đối giữ gìn chiếc đài
này. Vu Tiểu Xuân nói Ĩ1Ó xuất xưởng năm 1974, nhãn mác dán ở mặt sau
thậm chí vẫn còn Tất mới. Tư Tồn chợt nghĩ, không phải Mặc Trì nói anh
vẫn thường nghe chiếc radio này một mình để thu thập tin tức mà sống qua ngày hay sao? Trái tim cô đột nhiên thấy nhói đau.

Năm 1978, nền văn hóa của đất nước Trung Hoa bắt đầu được khôi phục, các hiệu sách và thư viện mọc trở lại và dần phong phú hơn, nhưng cũng chưa thể gọi là thỏa
mãn nhu cầu và nhiệt huyết học tập của lớp thanh niên ngày ấy. Tuy là
trường đại học đứng đầu của tỉnh nhưng tài liệu giảng dạy của Đại học
Phương Bắc cũng còn rất eo hẹp. Sách trong thư viện ngày trước bị Hồng
vệ quân đốt hết, tuy nay đã được khôi phục lại ít nhiều, nhưng số" lượng không thể nào so sánh vói thời kì trước Cải cách Văn hóa được. Để đọc
trước cuốn sách hay mà giáo sư giới thiệu, sinh viên trong trường có khi đến cơm cũng không kịp ăn, đã vội chạy thẳng một mạch đến thư viện tìm
kiếm. Hơn nữa, cũng phải khó khăn lắm mới chờ đến lượt được đọc một cuốn sách quý, thế nên việc sinh viên quên ăn quên ngủ để sao chép lại cũng
là chuyện hết sức bình thường.

Tư Tồn hôm nay cũng đang khổ sở
tìm cuốn tư liệu bình luận về “Đường - Tống bát đại gia”8. Cô đứng rất
lâu trước giá sách cao ngút, khó khăn lắm mới tìm thấy cuốn sách mình
cần, trong lòng cực kì phấn khích. Ngặt nỗi, cuốn sách nằm ở chỗ cao quá tầm với của cô, ngón tay chỉ vừa chạ