
ẩn bị mấy
cuốn sách hay tặng cho cô, song càng chờ hồ như bóng dáng Tư Tồn càng
biệt tăm.
Bao nhiêu việc khác chẳng thấy Tư Tồn nghe lời như vậy, thế mà giờ thật biết ngoan ngoãn nghe lời. Đã quen với sự thông minh
lẫn ngốc nghếch của cô, quen với việc ngày nào cũng được ở bên cạnh cô,
bây giờ Mặc Trì cảm thấy không sao chấp nhận được hiện thực thiếu vắng
cô như thế này, hàng ngày chỉ giam mình trong thư phòng.
Một ngày cuối tuần nữa lại đến, không thể kiên nhẫn chờ đợi trong vô vọng thêm
nữa, tối thứ Bảy, sau khi đọc xong một cuốn sách, Mặc Trì liền gọi điện
thoại nhờ bác Chương đưa đến trường Đại học Phương Bắc. Thấy gần đây, số lần ra ngoài của Mặc Trì tăng lên đáng kể, bác Chương rất phấn khởi,
vui vẻ nói:“Thanh niên trẻ tuổi phải ra ngoài vận động thật nhiều mới
được”.
“Lát nữa, phiền bác cùng cháu đến trường của Tư Tồn một chuyến”, Mặc Trì nói.
“Không vấn đề gì”.
Cổng trường Tư Tồn đã ở ngay trước mắt đây rồi, Mặc Trì toan đi thẳng vào
thì gặp phải một chút rắc rối. Bác bảo vệ từ phòng trực ban nhìn thấy
anh liền chạy ra, chặn trước chiếc xe lăn: “Này cậu, muốn làm gì vậy,
tìm người hả? Cho xem giấy tờ!”, giọng điệu không chút khách khí. Mặc
Trì nom anh tuấn trắng trẻo, chẳng khác nào sinh viên của một trường đại học hàng đầu, nhưng riêng chiếc xe lăn của anh thì không thể lọt qua
con mắt tinh tường của bác bảo vệ. Bác ta nhất định không để cậu trai
trẻ có thể dễ dàng vào trường được.
Vốn tính tình nhẫn nại, Mặc
Trì liền ghi danh, xuất trình chứng minh thư. Thật may cho anh, vừa hay
đến giờ cơm tối, đám sinh viên đông đúc đổ ra khỏi cổng trường vô cùng
ồn ào náo nhiệt rồi nhanh chóng bu lại xung quanh phòng trực ban. Lúc
này, bác bảo vệ mới chịu thả người. Mặc Trì cùng bác Chương vừa đi trên
đường vừa hỏi thăm phòng học của Khoa Trung văn, may mắn là nó nằm ngay
tầng một. Bác Chương dìu anh đến trước cửa, để anh dựa vào lan can cầu
thang, rồi nhanh chóng mang xe lăn lại cho anh.
“Bác đợi cháu một lát, cháu sẽ quay lại ngay”, nói rồi Mặc Trì tự mình đẩy xe lăn tìm
từng phòng học một. Anh men theo dọc hành lang một vòng mới nhìn thấy
tấm biển ghi Khóa 77 - Khoa Trung văn. Mặc Trì lặng lẽ đẩy cửa, ánh mắt
lướt quanh phòng học giờ chỉ có vài người nhưng không thấy Tư Tồn đâu.
Anh liền giơ tay nhìn đồng hồ, đã tan học từ lâu, chắc cô ấy về phòng kí túc nghỉ ngơi rồi. Thật phiền phức quá!
Có người đang ngồi trong phòng học nhìn thấy Mặc Trì liền chạy ra, theo quán tính buột miệng
hỏi: “Bạn tìm ai vậy?”, xong mới sực nghĩ ra Mặc Trì vốn không phải là
bạn học cùng trường.
“Có bạn Chung Tư Tồn ở đây không vậy?”, Mặc Trì mau mắn hỏi.
“Bạn ấy đi ăn cơm rồi, nhưng ngày nào cũng đến đây tự học, bạn ở đây đợi một lát nhé!”
Mặc Trì lặng lẽ ngồi đợi trước cửa phòng học. Giờ này, hầu hết sinh viên
đều đã đi ăn cơm, chỉ còn lại vài người, thỉnh thoảng có một vài sinh
viên vội vội vàng vàng, tay vừa cầm cặp lồng cơm vừa ôm sách đi qua.
Điều kiện học tập tuy vất vả nhưng lại khiến Mặc Trì vô cùng thèm muốn,
nếu anh có thể tự do rong chơi trong cung điện của tri thức thì thật
hạnh phúc biết bao.
Bỗng có tiếng bước chân khe khẽ đang bước
trên dải hành lang dài tĩnh lặng. Mặc Trì quay sang thì thấy Tư Tồn một
tay cầm sách, một tay cầm chiếc màn thầu lớn. Đi bên cạnh cô là một nam
sinh dáng vẻ cao ráo trong bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, hai người đang vừa
rảo bước vừa thảo luận gì đó. Cậu nam sinh kia hình như còn nói điều gì
khiến cô tán thành mà gật đầu liên tục. Bước đến trước cửa phòng học, Tư Tồn mới nhìn thây Mặc Trì. Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cô gọi to: “Mặc
Trì!”, rồi rất đỗi tự nhiên chạy đến bên anh.
Đứng giữa hành lang giờ đã có rất nhiều người qua lại, Tư Tồn khuôn mặt dần ửng đỏ, tim đập thình thịch, cô cúi thấp đầu, len lén nhìn anh. Mấy tuần rồi cô không
về nhà họ Mặc, Mặc Trì nhất định đến đây để hỏi tội cô rồi.
“Người này là ai vậy?”, Lưu Chí Hạo hỏi.
“Đây là...”, Tư Tồn thoáng do dự: “Người thân của mình”.
Sắc mặt Mặc Trì lập tức xám xịt lại.
“Vậy tối nay bạn có chép sách với mình không?”, Lưu Chí Hạo hỏi tiếp.
“Chép chứ! Bạn vào lớp đợi mình, mình nói chuyện với anh ấy lát rồi sẽ vào
ngay”. Đột nhiên, Tư Tồn cảm thấy mình nói rất có lí. Anh nghĩ rằng cô
trốn học thì không chịu khó sao? Thế nên cô càng phải cho anh thấy: “Em
phải lên lớp tự học buổi tốì đây”.
“Em học bao lâu?”, Mặc Trì cố kìm nén, song ánh mắt anh hồ như muốn tóe lửa.
“Hai tiếng”, Tư Tồn vừa nói vừa cắn một miếng màn thầu.
“Anh đợi em”, Mặc Trì nói, lòng hết sức nén nỗi bực bội.
Tư Tồn quay người đi vào lớp, rồi tiện tay đóng luôn cửa lại.
Mặc Trì đành ngồi đợi ngoài cửa. Sự kiên nhẫn, quyết tâm của anh gần như bị hút kiệt, nỗi khó chịu khiến lồng ngực hồ như muốn vỡ tung, anh muốn
mắng mỏ ai đó cho hả dạ. Chẳng gì anh cũng là thầy giáo phụ đạo giúp cô
ôn thi đại học, lại cùng chung sống với nhau suốt một năm trời, anh đối
xử với cô còn th