
br/>
“Nhưng bạn đã chép được một nửa rồi, chúng ta làm sao chép cùng được đây”.
“Đơn giản thôi, bạn cùng mình chép nốt nửa sau, sau đó sẽ chép tiếp nửa đầu. Như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian cho những bạn khác còn mượn nữa
chứ”.
Tư Tồn lật sách, khẽ nhíu mày nói: “Cũng chỉ còn cách đó thôi”.
“Được, vậy mình sẽ đến tìm bạn ở lớp tự học buổi tối nhé!”
Thế là kể từ hôm đó, Tư Tồn sáng sớm học tiếng Anh, ban ngày lên lớp, tối
ngồi chép sách, bận đến tối mặt tối mũi, thậm chí buổi chiếu phim do nhà trường tổ chức cũng không kéo nổi cô ra khỏi đống chữ nghĩa. Vu Tiểu
Xuân rủ không được Tư Tồn, liền tức giận trách: “Cậu đúng là mọt sách,
học vừa thôi kẻo cận thị đó”.
Tô Hồng Mai còn chêm vào: “Mình thấy cậu ấy có vẻ rất thân thiết với một nam sinh. Có khi đang yêu rồi”.
Tư Tồn mặt đỏ tía tai, vội vàng biện bạch: “Mình không yêu đương ai hết!”
Sao Tô Hồng Mai lại có ý nghĩ ấy cơ chứ? Làm sao cô có thể phải lòng ai
khác được đây?
Vu Tiểu Xuân thay Tư Tồn giải vây: “Tư Tồn nhất
định không yêu ai đấu. Bọn mình đã nói rõ rồi, sẽ không yêu đương gì
trong mấy năm đại học cả. Đâu như bạn, chẳng biết xấu hổ gì hết!”, Vu
Tiểu Xuân nói xong còn làm trò hề nữa.
Xem ra tình hình đang trở
nên căng thẳng, Tư Tồn liền vội vàng kéo Tiểu Xuân đi. Vu Tiểu Xuân và
Tô Hồng Mai vốn không ưa nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Giữa họ không hẳn có mâu thuẫn, chỉ là thích cãi cọ mà thôi. Có điều, Tư Tồn
chỉ mong mình đừng bao giờ bị lôi vào những cuộc tranh cãi về chuyện yêu đương mà thôi.
Một ngày kia, Tư Tồn nhận được thư của Tịnh Nhiên từ Bắc Kinh gửi về. Chữ đề trên bì thư “Đại học Bắc Kinh” không thể nào lọt ra khỏi tầm mắt của Vu Tiểu Xuân, cô kinh ngạc hỏi: “Tư Tồn, cậu có bạn thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh sao?”
“Là người họ hàng của mình thôi”, Tư Tồn trả lời.
“Họ hàng của cậu lợi hại thật đấy, vừa có xe con lại vừa thi đỗ Đại học Bắc Kinh”. Đổng Lệ Bình xưa nay vốn ít nói cũng chêm vào vài câu khiến Tư
Tồn lúng túng không biết đáp lời ra sao: “Người lái xe và người thi đỗ
Đại học Bắc Kinh không phải là cùng một người đâu”.
May thay, đây cũng không phải chuyện gì to tát khiến mọi người bận tâm, ai mau mắn lo việc người nấy. Còn Tư Tồn, cô leo lên giường, cẩn thận bóc phong bì,
đọc thư của Tịnh Nhiên.
“Chị dâu yêu quý!” Lời đầu thư khiến Tư
Tồn bỗng đâu đỏ mặt, vô thức giấu bức thư đi. Là người ít tuổi nhất
trong lớp hiện giờ, hồ như ai cũng mặc định Tư Tồn chưa kết hôn. Khi lên lớp, những người khoảng ba mươi tuổi đã thành gia thất thường thích
ngồi cùng nhau, tan học cũng tụ tập cùng nhau, tự tách mình ra khỏi đám
thanh niên tràn đầy sức sống như bọn Tư Tồn, bởi họ tự thấy mình không
hòa nhập được. Cá nhân Tư Tồn thân thiết với Vu Tiểu Xuân, còn chuyện đã kết hôn chỉ là chuyện riêng tư giữa cô và Mặc Trì mà thôi.
Trong
thư, Tịnh Nhiên kể về cuộc sống của cô, về những điều mắt thấy tai nghe ở Bắc Kinh. Cô ấy đã tới đại ỉộ Trường An, Tiền Môn, Tây Đơn, Vương Phủ
Tỉnh nhộn nhịp phồn hoa. Còn Đại học Bắc Kinh giống như một tòa lâu đài
của tri thức, trưốc đây có rất nhiều vị giáo sư chỉ xuất hiện trên sách
báo thì giờ đã có thể được tận mắt nhìn thấy trên giảng đường này. Lòng
say mê trong học tập của sinh viên trong trường như lửa ngùn ngụt. Mỗi
ngày đều có những cuộc thảo luận trong các câu lạc bộ đọc sách, hàng
loạt những ý tưởng mới kích thích nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tư Tồn đọc
lá thư cũng có thể cảm nhận được niềm đam mê mãnh liệt ấy của Tịnh
Nhiên.
Tịnh Nhiên cũng không quên nhắc đến anh trai mình: “Chị
dâu, dù mải lo học hành đến đâu cũng đừng quên về nhà thăm anh trai em
nhé. Chị em chúng ta có thể học lên đại học, còn anh chỉ quanh quẩn ở
nhà, không đi đâu được, trong ỉòng nhất định rất muộn phiền. Người có
thể khiến anh khuây khỏa chỉ có chị mà thôi! Em tin chị nhất định làm
được, vì chị là chị dâu của em mà!”
Đọc tới đây, Tư Tồn thấy mặt
mình nóng bừng như lên cơn sốt. Tịnh Nhiên đang ở tận Bắc Kinh xa xôi mà còn quan tâm đến Mặc Trì như vậy, thế mà cô đã vài tuần rồi không về
nhà thăm anh. Hôm nay là thứ Sáu rồi, ngày mai bất luận thế nào, tan học buổi chiều xong, cô nhất định sẽ về.
Mấy ngày nay ở nhà, tâm tư
Mặc Trì cũng cực kì không tốt. Vì quá lo lắng đến việc Tư Tồn trốn học
nên mới nói ra những lời như vậy với cô, chứ tình thực thấy cô về, lòng
anh vui sướng đến phát điên. Khiến Tư Tồn tức giận bỏ đi, anh không
ngừng tự trách bản thân suốt nhiều ngày qua. Hai ngày trước khi Tư Tồn
về, anh đã dặn dò cô giúp việc cuối tuần phải làm bánh bao và mấy món
ngon nữa để đãi Tư Tồn một bữa thịnh soạn, nào ngờ ngay cả một chút cô
cũng không được ăn, lại còn bị anh làm cho tức giận một phen mà bỏ đi.
Hôm đó, Mặc Trì cũng buồn bực đến độ không ăn bữa trưa, bữa tối cũng
không hề động đũa. Sáu ngày tiếp theo rề rà trôi qua, sau cùng cái ngày
cuốĩ tuần Mặc Trì hằng mong mỏi cũng đến. Anh lại sốt sắng dặn cô giúp
việc làm bánh bao hấp, xương sườn hầm, còn vào thư phòng chu