
ng ai muốn mình bị rớt lại phía sau, Tư Tồn và mọi người trong
phòng cô cũng vậy. Dưới dự dẫn dắt của đàn chị Lưu Anh, sáu giờ sáng, cả phòng đã thức dậy học tiếng Anh. Sau một ngày dài học hành vất vả trên
lớp, đến tối trước khi tắt đèn đi ngủ, họ còn đọc thêm thi ca cổ. Tư Tồn nghe Lưu Anh nói, tuổi mình còn nhỏ, không thể chịu đựng giống mọi
người được khiến cô chỉ muốn bật khóc. Biết mình kiến thức cơ bản còn
yếu, nếu không cùng học với các đàn chị, cô sẽ bị mọi người vượt xa mất.
Duy nhất trong phòng chỉ có Tô Hồng Mai là không tham gia các hoạt động
cùng chị em. Vốn là người tự cao tự đại, lúc nào cũng chỉ thích đi một
mình, cứ tan học là mọi người không thấy bóng dáng Hồng Mai đâu nữa. Lúc ăn cơm tốì, Vu Tiểu Xuân rỉ tai Tư Tồn: “Nghe nói, Tô Hồng Mai là con
nhà quý tộc, không giống như chúng ta. Mình nghĩ cô ta chắc chắn là đi
hẹn hò yêu đương rồi”.
Tư Tồn chỉ mỉm cười mà không nói gì. Vu
Tiểu Xuân miệng vừa ăn khoai tây vừa hỏi khẽ: “Tư Tồn, nói cho mình
biết, cậu đã yêu ai bao giờ chưa?”
Tư Tồn giật mình, mặt thoáng
chốc đỏ bừng lên. Nhìn vẻ bối rối của Tư Tồn, Vu Tiểu Xuân liền bật cười khanh khách: “Mình cũng đoán cậu chưa từng yêu ai, cậu còn bé quá mà.
Mình cũng chưa từng yêu ai cả”.
Tư Tồn lặng lẽ cúi đầu ăn, nhưng
trái tim không ngừng đập cuồng loạn. May mà sự khác thường ấy của Tư Tồn không bị Vu Tiểu Xuân phát giác, cô lại nói: “Tư Tồn, chúng ta gia hẹn
với nhau nhé? Trong ba năm đại học, bọn mình sẽ không yêu đương gì hết,
chỉ tập trung học hành thôi, được không?”
Ngẩng lên, thấy đôi mắt sáng bừng của Vu Tiểu Xuân đang nhìn mình, Tư Tồn lặng lẽ đáp: “Mình đồng ý”.
Lịch học của trường kín đặc cả tuần nên các môn học cộng đồng đành phải xếp
học vào ngày Chủ nhật. Từ sáng sớm, Tư Tồn và Lưu Anh đã thức dậy cùng
nhau học bài khóa tiếng Anh, rồi chăm chỉ viết từ vựng. Tư Tồn từng học
tiếng Nga hồi cấp ba ở dưới quê, còn tiếng Anh thì chưa bao giờ học qua. Thế nên giờ đây, thay vì môn Toán, tiếng Anh lại trở thành môn học
khiến việc học của Tư Tồn có phần vất vả. Cô phát âm không chuẩn, từ
vựng không nhớ, lúc nào cũng trong tình trạng nhầm lẫn rối tinh rối mù.
Cùng cảnh ngộ với Tư Tồn là Lưu Anh, cô nàng ấy thường ước ao giá có một chiếc đài nhỏ thì tốt biết bao, bởi có thể nghe chương trình dạy tiếng
Anh qua đài. Tư Tồn thầm tính, sẽ dùng hơn năm mươi đồng Mặc Trì đưa cho để hôm nào đó ra bách hóa tổng hợp mua một chiếc đài.
Khi buổi
tự học sáng sớm kết thúc, Lưu Anh cùng mọi người đi ăn bữa sáng rồi
chuẩn bị lên lớp học Ngữ văn, Tư Tồn mới giật thột nhớ ra hôm nay là
ngày bác Chương sẽ đến đón mình về nhà họ Mặc, liền quay sang nói với
Lưu Anh: “Chị Lưu, hôm nay em về nhà họ hàng có chút việc, phiền chị xin nghỉ tiết Ngữ văn hộ em nhé”.
“Có chuyện gì mà không lên lớp thế em?”
“Em đã hứa với người nhà là ngày chủ nhật sẽ về rồi”.
Vu Tiểu Xuân nhanh trí bày cách: “Sao phải xin nghỉ, khi nào thầy giáo
điểm danh, mình giúp cậu báo danh là được rồi. Dù sao lớp cũng đông,
thầy giáo không nhớ ai với ai đâu”.
Tư Tồn vô cùng cảm kích, mỉm cười nói với Vu Tiểu Xuân: uCảm ơn cậu”.
Tư Tồn ra cổng trường đứng đợi một lát thì quả nhiên bác Chương lái xe tới. Và chẳng bao lâu, cô đã có mặt ở nhà họ Mặc.
Vẫn còn sớm, nghĩ rằng Mặc Trì đang nghỉ ngơi, Tư Tồn nhẹ nhàng đi lên
tầng, toan vào thư phòng ngồi học tiếng Anh một lát, không ngờ anh đã ở
đó từ lúc nào. Tuy gắng ém nhẹm và giọng nói cô" tỏ ra bình thường,
nhưng lòng chờ mong và nỗi vui mừng vẫn không thể không lộ ra qua cách
anh hối hả đẩy xe lăn về phía Tư Tồn, gấp gáp hỏi: “Em về rồi đấy à?”.
Nhận rõ khuôn mặt đang ửng đỏ của Mặc Trì, trong lòng Tư Tồn thấy như sóng biển đang dạt dào: “Sao anh dậy sớm thế?”
“Biết hôm nay em về từ sáng sớm anh đã đợi ở đây”, Mặc Trì lại hỏi: “Em đã ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồi Dì Trần đâu anh?”
“Mẹ đi xuống cơ sở rồi, cuối tuần mới về cơ. Anh nói cô giúp việc chuẩn bị cho em một ít trái cây nhé”, Mặc Trì khẽ ướm hỏi.
“Không cần đâu!”, Tư Tồn ngồi xuống đáp: “Em muốn ăn sẽ tự đi lấy”. Sự ân cần
vẻ như khách sáo của Mặc Trì khiến cô cảm thấy như mình đang ngồi trong
nhà của một người xa lạ vậy.
“Thế cũng được”. Mặc Trì đáp lời, liền đó đẩy xe lăn đến bên Tư Tồn, ân cần hỏi: “Em học thế nào? Có theo được môn Toán không?”
Tư Tồn khuôn mặt bừng đỏ, hai mắt mở lớn nói: “Khoa Trung văn không học môn Toán”.
Mặc Trì khẽ mỉm cười, ánh mắt tin tưởng nhìn Tư Tồn, cố ý trêu cô: “Vậy anh yên tâm rồi. Ngoại trừ môn Toán ra, môn nào cũng bị em hạ gục hết cả
thôi”. Khuôn mặt ửng hồng mỗi lần mắc thẹn ấy làm lan tỏa trong anh một
cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Ấy vậy nhưng Tư Tồn lại lập tức thở
dài đánh thượt nói: “Không có môn Toán thì lại có môn tiếng Anh. Thật là làm khó em quá. Thầy chỉ ôn lại những bài học cơ bản có một lần rồi dạy bài đọc luôn. Từ trước đến giờ chưa từng học qua môn này, em làm sao
theo kịp”.
“Hả? Thế này thì phải