
hấy em an toàn đến cổng trường rồi anh mới yên lòng”.
“Có gì không an toàn chứ? Trước đây khi còn ở nhà, em vẫn thường xuyên đi đường núi mà có sao đâu”, Tư Tồn làm vẻ bình thản nói.
Nếu cô không nhắc đến chuyện đó thì Mặc Trì cũng không nổi giận làm gì:
“Phải rồi, anh làm sao quên được hành động dũng cảm của em, không những
đi được đường núi mà còn đi qua cả nghĩa địa cơ mà”.
Tư Tồn lè lưỡi, mỉm cười nói: “Trong thành phố thì lấy đâu ra nghĩa địa chứ”.
Mặc Trì vẫn một mực kiên quyết: “Anh là người đàn ông của em, nhất định sẽ
đưa em đi đến nơi về đến chốn”. Nói rồi liền lấy trong ngăn kéo ra cả
sữa bột và bánh quy đưa cho Tư Tồn: “Em mang cái này đến trường, ăn thay bữa sáng nhé”.
Ra khỏi nhà rồi, hai người mới nhận ra đường phố
buổi sáng rất ít người qua lại. Tư Tồn vừa đẩy xe lăn cho Mặc Trì vừa
cười cười nói nói suốt cả chặng đường. Chẳng mây chốc đã đến nơi. Đứng
trước cổng trường, Mặc Trì hỏi cô: “Nếu các bạn cùng lớp hỏi hai ngày
nay em đi đâu, em sẽ trả lời thế nào?”
“Thì em nói là đến nhà người thân”, Tư Tồn đáp không chút do dự.
“Cái gì mà người thân?” Đôi chân mày Mặc Trì cau lại tức giận khi nghe đến hai chữ “người thân”.
“Người thân nhưng là người thân nhất”. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, Tư Tồn
mỉm cười rồi nhún nhảy bước vào khuôn viên trường học.
Cái lần
Mặc Trì đứng đợi Tư Tồn trước cửa lớp học đã bị Tiểu Xuân bắt gặp, đến
khi cô trở về, cả phòng liền xúm vào hỏi han tỉ mỉ.
“Người ngồi trên chiếc xe lăn đó là con nhà người thân cậu hay là anh em họ?”, Tiểu Xuân nhanh nhảu hỏi.
“Người đó đẹp trai thật, hơi tiếc là đã mất một chân”, Đổng Lệ Bình tỏ vẻ tiếc nuối.
“Đúng rồi, làm sao mà mất một chân nhỉ?”, Trương Kế Phương tò mò.
“Cậu hỏi tỉ mỉ thế làm gì, thích người ta rồi sao?”, Đổng Lệ Bình vặn hỏi.
“Cậu thích thì có, mình họa điên mới yêu người mất một chân!”, Trương Kế Phương đáp lại.
“Mọi người đừng nói nữa”, chị Lưu Anh vừa nói vừa dọn sách vở: “Đó là việc
riêng của Tư Tồn, không liên quan đến mọi người. Mau đến lớp tự học đi”.
Trên đường lên lớp tự học, Tiểu Xuân rỉ tai Tư Tồn: “Hai hôm nay Tô Hồng Mai không về kí túc, mình đoán cậu ta về ở với bạn trai rồi”.
“Đừng
nói bậy”, Tư Tồn bật lời, vẻ bối rối. Dù đã kết hôn đường hoàng, nhưng
nghe những lời nói đó thật khiến cô thấy sợ hãi như thể mình là một kẻ
phạm tội.
“Nghe nói là...”, Tiểu Xuân vẫn ghé sát tai cô thì thầm: “Đối với con cái cán bộ bây giờ thì điều này chẳng nhằm nhó gì”.
Thời gian vùn vụt trôi đi, mới đó mà mùa hè đã tới, sinh viên năm thứ nhất
đã trải qua cả hai kì học, chỉ chưa đầy hai tháng nữa sẽ phải hoàn thành việc ôn tập để chuẩn bị cho kì thi cuối cùng vào tháng Tám, cả thảy có
tám môn học. Nữ sinh phòng 302 người nào người nấy vùi đầu ÔĨ1 tập, vì
chẳng ai muốn tên mình đứng cuối bảng xếp hạng học tập.
Buểi
chiều hôm đó không có tiết học, mọi người đều ở trong phòng kí túc học
bài. Không khí rất nóng bức, không gỢn một chút gió, quạt cũng chỉ phả
ra toàn gió nóng. Tô Hồng Mai đưa mắt nhìn ngó xung quanh, rồi gấp sách
lại nói: “Muộn rồi, đừng đọc sách nữa, mình sẽ đưa cả phòng đi xem vũ
hội”.
“Vũ hội? Đó là thứ của Chủ nghĩa Tư bản”, Đổng Lệ Bình nói.
“Cái gì mà Chủ nghĩa Tư bản? Nói cho các bạn biết, ở đó toàn con em cán bộ
cả, chắc chắn ngon lành hơn các bạn nhiều. Chẳng qua hôm nay ít nữ sinh
quá nên họ mới bảo mình đưa các bạn đi theo thôi”.
Lưu Anh, theo
lệ thường, ngoài học tập thì không tham gia bất cứ hoạt động nào khác,
đặc biệt trong những giờ phút căng thẳng trước khi thi. chị ấy lặng lẽ
nỗ lực trở thành người đạt điểm thi cao nhất nên hoàn toàn không để lãng phí một phút một giây.
Tư Tồn cũng muốn ở lại phòng học bài,
nhưng Tiểu Xuân cứ kéo tay cô, nằng nặc đòi đi: “Đi đi mà Tư Tồn, chúng
ta cùng đi xem cho biết”.
“Học, học, học, khi nào cũng học, học đến
ngu muội cả người”, Tô Hồng Mai nói: “Khiêu vũ cũng là một cách làm thư
giãn cơ thể. Các cậu yên tâm, xã hội nào mà chẳng có sinh viên đại học
rảnh rỗi”.
“Phải đấy, bọn mình ôn thi căng thẳng thế này, cũng phải có lúc giải tỏa một chút chứ!”, Tiểu Xuân liền hùa theo Tô Hồng Mai.
“Không phải bạn muốn đi với cậu ta đấy chứ?”, Tư Tồn nói nhỏ vào tai Tiểu Xuân.
“Thì mình cũng hơi tò mò, muốn đi xem vữ hội là thế nào. Cậu đi với mình nhé”.
“Mình không biết nhảy”, Tư Tồn trả lời với vẻ không hứng thú.
“Mình cũng đâu biết nhảy, bọn mình chỉ đi xem một chút cho biết rồi về thôi. Mình nghe nói khiêu vũ hay lắm”.
Không thể cưỡng lại sự nài nỉ của Tiểu Xuân, Tư Tồn cũng cùng mọi người đi
đến vũ hội. Địa điểm là trường trung học số hai trên đường Chính phủ.
Khuôn viên trường tối om, tĩnh mịch, không một bóng người nhưng khi cửa
giảng đường vừa mở ra, một thế giới hoàn toàn khác hiện ra trước mắt các cô gái. Thì ra, các cửa sổ của hội trường đã được những tấm màn đen phủ kín, để cho ánh đèn x