Snack's 1967
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328323

Bình chọn: 7.5.00/10/832 lượt.

ì lúng túng, không biết nên tiếp tục như thế nào,
cũng không nhìn được cô, toàn thân anh gần như bốc cháy. Hai thân thể
cuộn chặt trong chăn, anh kéo xuống, cô lại kéo lên, cả hai cứ thế giằng co một hồi. Anh tấn công, cô phòng thủ, sau một vài lần kết thúc trong
thất bại, cuối cùng họ để mặc cho bản năng của tình yêu lứa đôi dẫn dắt
mình.

Vật lộn một hồi, cuối cùng họ cũng thành công trước khi
trời sáng. Cảm giác mới lạ mà từ trước đến nay họ chưa từng trải qua,
nỗi đau cùng khoái cảm ngọt ngào ấy cứ quyện chặt lấy cả hai Tư Tồn có
chút run rẩy vì sợ hãi. Để trấn an, Mặc Trì liền ôm chặt lây cô, hôn lên khuôn mặt cô. Tư Tồn dần bình tĩnh lại, an tâm rúc sâu vào lòng anh.
Mặc Trì tìm cách nghiêng qua một bên để cô không thể chạm vào chân mình. Khi Tư Tồn tỉnh dậy trong trạng thái ngái ngủ, trời cũng đã hừng sáng.
Mặc Trì vẫn ôm chặt cô không buông: “Ngủ thêm chút nữa đi, em đã rất mệt rồi”.

“Tám giờ em phải lên lớp rồi, nếu không đi bây giờ thì sẽ không kịp mất.

“Em không đi thì cũng có bạn điểm danh hộ mà?”

“Không được trốn học”.

“Không sao, chỉ trốn một lần này thôi, anh sẽ phụ đạo bài vở giúp em”, Mặc Trì vẫn ôm chặt cứng lấy cô.

Cô liền nắm tay đánh nhẹ vào vai anh: “Điều em muốn nói thì anh đã nói rồi, ghét thật!”

“Không được ghét chồng của em!”, Mặc Trì làm ra vẻ quyết liệt.

Khi họ tỉnh dậy lần thứ hai thì đã là mười giờ. Hai người vẫn quấn chặt lấy nhau, Tư Tồn đã trở nên quen thuộc với vòng tay Mặc Trì. Đây là ngày
trọng đại nhất trong mối quan hệ hôn nhân của họ, từ đây mối quan hệ vợ
chồng giữa hai người rốt cuộc cũng trở thành hiện thực.

Mặc Trì
si mê ôm hôn Tư Tồn khiến cô hồ như đánh mất hết ý niệm về thời gian và
không gian. “Lại một lần nữa, được không?”, anh khẽ thì thầm bên tai cô. Cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ cơ thể người đàn ông bên cạnh, cô liền bèn bẽn lẽn gật đầu.

Lần này, họ đã thành thục hơn lần đầu. Vẫn
còn đau một chút nhưng cô đã biết làm thế nào để phôi hợp với anh. Khi
qua cơn cao trào, anh khẽ khàng hôn và giúp cô lau mồ hôi.

“Chúng mình đi tắm nhé!” Sợ cô toát nhiều mồ hôi sẽ dễ bị cảm, anh liền giục
cô đi tắm. Tư Tồn ra khỏi giường trước, toàn thân thấy bủn rủn nhưng lại vô cùng an lòng. Mặc Trì ra khỏi chăn, toan xuống giường, xe lăn đã đặt cạnh đó nhưng anh lại ngồi thụp xuống nền đất.

Thấy thế, Tư Tồn
liền vội vàng dìu anh lên. Chân trái chạm đất trước khiến nỗi đau ào ạt
trào đến, anh ôm chặt chân và rít lên vì đau đớn.

“Anh có sao
không?”, Tư Tồn khẽ kéo tay anh ra để kiểm tra vết thương. Một vết sẹo
lớn hình con rết - do vết phẫu thuật rất thô không thể nào phục hồi lại
được - ngoằn ngoèo phủ lên cái chân bị tật “Anh còn đau lắm không?”, Tư
Tồn khẽ hỏi rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa nhẹ lên vết sẹo.

Mặc Trì khẽ run hỏi: “Em không sợ sao?”

Lại nhớ, ngày đầu tiên Tư Tồn đến đây, đã sợ đến nỗi xém chút nữa òa khóc
khi nhìn thây đôi chân tàn tật của anh. Nhưng, trong đôi mắt của cô bây
giờ không còn nỗi sợ hãi, chỉ có nỗi xót thương, thấu hiểu với nỗi đau
đớn mà anh phải chịu đựng.

Vừa dìu anh đứng dậy cô vừa nói: “Anh là người đàn ông của em, em sợ gì chứ?”

Mặc Trì cảm động, vòng tay ôm chặt Tư Tồn rồi đi vào phòng tắm với sự hỗ
trợ của cô. Trong phòng tắm mịt mù hơi nước, anh ỉên tiếng thú nhận:
“Vừa rồi, anh đã lừa em một việc” .

“Sao cơ?”Tư Tồn thảng thốt
giật mình, chẳng phải anh đã nói anh là chồng cô, lẽ nào không phải là
thật lòng thương yêu cô hay sao?

“Xuất Sư Biểu anh không dịch được ra tiếng Anh, nội dung bài đó thế nào anh cũng quên rồi”.

“Anh...”, cô liền nắm tay đánh loạn vào anh. Anh đúng là kẻ nói dối, đã lừa để
được hôn cô, lừa cô thật sự trở thành người phụ nữ của mình. “Quá xảo
quyệt! Em sẽ phạt anh chép Xuất Sư Biểu một trăm lần!”

Tư Tồn ở
lại nhà đến sáng thứ Ba. Để kịp tiết học lúc sáu giờ ba mươi sáng, chưa
đến sáu giờ cô đã vội vàng mặc quần áo. Mặc Trì bị tiếng động làm tỉnh
giấc, liền mơ hồ kéo cô lại: “Sao em đi học sớm vậy?”.

Tư Tồn vừa hắt hơi vừa trả lời: “Sáng nay em có tiết đọc bài, không thể bỏ được”.

“Vợ anh chăm chỉ quá, để anh đưa em đi”, Mặc Trì dụi mắt nói, rồi bắt đầu ngồi dậy.

“Anh ngủ tiếp đi. Lát em tự đi cũng được mà”.

“Sao thế được!?”, Mặc Trì đã mặc xong quần áo ấm: “Sáng sớm không mượn được
xe bác Chương, anh đương nhiên phải đưa em đến trường rồi”.

“Anh...?”, Tư Tồn khẽ giật mình.

Mặc Trì thoáng trầm ngâm rồi làm bộ tức giận: “Thế nào, em cho rằng người
đàn ông của em bị tàn tật thì không đưa em đến trường được hay sao?”

“Không, không phải, em không có ý đó”, Tư Tồn vội vàng xua tay: “Em tự đi một mình được mà, với lại đường cũng đâu có xa”.

Mặc Trì chỉnh đốn lại áo quần, sơ vin chỉnh tề, ngồi lên chiếc xe lăn tồi
ra hiệu bảo cô giúp anh bẻ cổ áo. “Anh biết đường không xa, nhưng trời
vẫn còn tối, làm sao có thể yên tâm để em đi một mình được chứ? Em giúp
anh đẩy xe lăn, t