Old school Swatch Watches
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328485

Bình chọn: 8.5.00/10/848 lượt.

được, để tôi
đưa bạn về”. Sợ Tư Tồn ngại, anh ta nói thêm: “Tôi và bạn cùng đường mà, tôi học trường Đại học Phương Bắc, năm thứ nhất Khoa Địa chất”.

“Còn vũ hội thì thế nào? Không phải do bạn tổ chức sao?”, Tư Tồn vừa rồi có
nghe anh ta khoe là thành viên của Ban tổ chức vũ hội tối nay kia mà.

“Thành viên Ban tổ chức có những mấy người, không có tôi đã có người khác”. Nói rồi, anh ta bước tới trước mặt cô.

Tưởng tượng đến quang cảnh nghĩa địa nọ, Tư Tồn không thể không đồng ý. Cô
theo chân Giang Thiên Nam, nhưng chỉ vừa mới bước ra thì cánh cửa đột
nhiên bật mở. Tư Tồn mất đà ngã dúi xuống đất. Trước khi cô kịp hiểu
chuyện gì đang xảy ra thì đèn khán phòng bỗng phụt tắt, tất cả chìm
trong bóng tối. Cả căn phòng nháo nhác, các chàng trai thì chửi bới, các cô gái thì hét lên. Tư Tồn thấy Giang Thiên Nam đang giúp cô đứng dậy,
nhưng còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe một tiếng hô vang trong bóng
tối: “Không được di chuyển, công an đây!”

Công an nhận được báo
cáo của dân chúng gần đó cho biết rằng, tại hội trường của trường trung
học số hai có một đám thanh niên tham gia hoạt động theo kiểu tư sản,
liền ập đến. Cả đám bị đưa đến đồn công an, quá trình thẩm vấn, lập biên bản khiến tất cả rơi vào hỗn loạn. Một số tỏ ra lạnh nhạt, một số lại
khẩn thiết cầu xin, có những nữ sinh cứ khóc thảm thiết giống Tư Tồn.

Lúc cảnh sát bắt đầu hỏi đến Tư Tồn thì trời đã sáng rõ. Anh ta bực bội,
vứt cả bút ra bàn và mắng mỏ: “Khóc, khóc, khóc, cô chỉ biết khóc thôi
sao? Khóc lâu thế không mệt à? Biết sẽ thế này, ai bảo tham gia làm gì?”

Tư Tồn càng khóc lóc thảm thiết hơn, chỉ là cô đi học khiêu vũ thôi, mà
cuối cùng đã học được đâu cơ chứ. Ớ quê cô, không giữ nổi mình thì bị
mọi người xem là điều đáng bị sỉ nhục. Nếu không chịu được dư luận thì
chỉ có cách uống thuốc sâu tự tử. Đây dẫu là môi trường thành thị song
bị công an bắt cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô bị oan mà chẳng dám cãi lại,
chỉ còn biết khóc thôi.

“Đừng khóc nữa! Tên tuổi, đơn vị là gì?”. Cảnh sát cao giọng hỏi càng khiến cô thấy sợ hãi. Cô đã khóc đến nghẹn
cổ, giờ chẳng khác nào một cái bơm khí khô, cứ tắc ứ cả lại.

“Tôi và cô ấy là bạn học, là tôi kéo các cô ấy tới đây chơi, không liên quan đến họ”. Tô Hồng Mai có "chút nghĩa khí, liền đứng ra chịu trách nhiệm.

“Ô, đều là sinh viên Đại học Phương Bắc sao? Là sinh viên mà sao không chịu làm việc chính đáng vậy?”, Cảnh sát điền thêm vài chữ vào cuốn sổ trước mặt rồi nói: “Tôi sẽ thông báo sự việc này đến Hiệu trưởng trường các
cô!”.

Cuối cùng, lãnh đạo nhà trường cũng cử người đến bảo lãnh
cho nhóm Tư Tồn, nhưng chẳng nói cũng biết, họ vô cùng tức giận, với
sinh viên ngoại tỉnh thì gửi điện báo, trong tỉnh thì gọi điện thoại về
từng gia đình. Tất cả sinh viên tham gia buổi khiêu vũ buộc phải tạm
thời nghỉ học, quay về nhà, chờ xử lí sau.

Nhận được điện thoại, Mặc Trì liền lập tức nhờ bác Chương đưa đến Đại học Phương Bắc, vội vã đón Tư Tồn về nhà.

“Bây giờ thì đẹp mặt rồi, lần trước thì bỏ học, lần này thì phải đến đồn
công an!” Sau khi bước vào phòng, Mặc Trì đóng cửa lại rồi nổi trận lôi
đình.

Tư Tồn trên đường về nhà vẫn không ngừng khóc lóc, hai mắt
mọng đỏ như hai trái đào. Mặc Trì tức khí đập bàn, tiếp tục quát mắng:
“Người ta lên đại học để thu nạp kiến thức, còn em thì sao? Không chịu
lo học hành gì mà lại...”

“Em bị nhóm bạn kéo đi mà”, Tư Tồn liền lau nước mắt, vội vã thanh minh.

“Bạn kéo thì cũng đi à? Lẽ nào em không phân biệt được thị phi sao?”

“Họ chỉ nhảy múa chứ có tham gia vào tự do hóa tư sản đâu”, Tư Tồn ấm ức nói.

“Khiêu vũ là đã tham gia vào tự do hóa tư sản rồi còn gì nữa. Nếu là mười năm
trước thì em chắc chắn đã bị đem ra phê bình, thậm chí còn bị bỏ tù nữa
kia”. Chỉ nhớ lại những gì đã xảy ra với mình trong những năm tháng ấy
thôi mà Mặc Trì đã thấy run rẩy.

“Tổ chức khiêu vũ toàn là con em của cán bộ, nếu em là giai cấp tư sản thì anh là gì”. Cảnh sát mắng cô, Mặc Trì cũng mắng cô khiến nỗi ấm ức trong lòng không ngừng trào mãi
lên, thế là lúc này tất cả tức giận lẫn sợ hãi đều được cơ bung tỏa hết
ra. Ớ nhà không có công an, cô cũng không phải sợ nữa.

“Em còn
cãi được sao?”, Mặc Trì vô duyên vô cớ bị cô vơ quàng vơ xiên thật đúng
là dở khóc dở cười: “Anh nói một câu, em nói lại một câu. Bạn Chung Tư
Tồn, có phải bạn cảm thấy oan ức vì bị đưa về đồn đúng không?”

“Đúng, em thấy oan ức lắm, cảnh sát chẳng hỏi cho rõ ràng đã bắt người bừa
bãi. Tự do hóa tư sản là tổ chức nào em không biết. Đến nhảy cũng không
biết thì làm giai cấp tư sản thế nào đây?” Thần trí đã tỉnh táo hơn, Tư
Tồn liền nói một thôi một hồi.

“Thế mau nói cho anh nghe, em đã nhảy hay chưa?”, Mặc Trì miễn cưỡng hỏi.

“Em có thử một chút nhưng quả tình là không học được. Điệu nhảy đó sao
người thường có thể học nổi chứ, vừa phải nhảy theo nhịp điệu, lại vừa
phải phô"i hợp tay, eo, chân với nhau. Anh xem, như thế này thì làm sao
gọi là