
o liền tiến đến chỗ hai người. Người này
lật qua lật lại chiếc đĩa trong túi rồi hỏi: “Có thịnh hành thật không
đây?”
Tịnh Nhiên liếc mắt nhìn tứ phía rồi nhỏ giọng nói thầm: “Chúng tôi có đĩa nhạc của Đặng Lệ Quân đấy”.
Người này nghe xong liền hứng khởi rút tiền ra mua chiếc đĩa. Khi cầm đồng
tiền tự mình kiếm được trong tay, Tịnh Nhiên và Tư Tồn vui vẻ nhảy nhót
không ngừng.
Đến trưa, người qua kẻ lại trên đường cũng thưa dần. Hai cô gái đã đứng hơn nửa ngày trên đường, cơ thể mệt mỏi rã rời, cổ
họng thì khát cháy. Tư Tồn đưa tay phẩy phẩy nói: “Giá mà lúc này có hai que kem thì tốt biết mấy”. Tịnh Nhiên sắp xếp lại đống băng, cười nói:
“Được thôi, đợi đến chiều khi xong công việc, chị em mình sẽ dùng số
tiền này mua kem”.
Tịnh Nhiên vừa dứt lời thì thấy trước mắt đung đưa hai chiếc kem gói trong hộp giấy. Bọn họ ngẩng đầu lên, hóa ra là
Mặc Trì đang giơ hai túi kem, vừa ngắm bọn họ vừa mỉm cười.
Tịnh
Nhiên vui sướng hét lên: “Anh, sao anh lại tới đây?”, rồi cô quay ra nói với Tư Tồn: “Chị dâu, chị và anh trai em thật sự là tâm ý tương thông.
Chị vừa nói đến kem thì anh đã mang tới rồi”.
Mặc Trì không hiểu
các cô gái đang nói chuyện gì, chỉ biết vừa cười vừa nói: “Hai người
nhất định rất khát và mệt, anh mua kem mang đến khao hai người”.
“Là anh thương chị dâu thì có”, Tịnh Nhiên vừa ăn kem vừa thích thú nói.
“Thật không ngờ giá kem rẻ như vậy mà vẫn ế. Với lại, anh không thương em
chắc?”, Mặc Trì véo mũi Tịnh Nhiên: “Các cô gái, đói rồi phải không, anh đưa hai em đi ăn cơm nhé”.
“Không được đâu, tụi em còn phải bán hết số băng nhạc này nữa”, Tư Tồn vội nói
“Anh nói em ngốc em lại không tin. Giờ đã là giữa trưa, ai nấy về nhà nghỉ
ngơi cả rồi, còn ai ra đường mua băng nhạc của em nữa chứ? Muốn bán cũng chờ đến lúc tan ca chiều rồi bán”, Mặc Trì nói.
Thấy Mặc Trì nói cũng có lí, Tư Tồn nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc. Tịnh Nhiên dắt xe
đạp, Tư Tồn dìu Mặc Trì, họ cùng nhau đến một tiệm ăn gần đó.
Lão Nhị Vị là một tiệm ăn khá nổi tiếng của thành phố X, được mọi người
biết đến với món bánh bao hấp rất ngon. Mặc Trì gọi hai vỉ bánh bao hấp, một vài đĩa salat và ba bát canh trứng rong biển. Đã nửa năm nay, Tịnh
Nhiên thèm ăn cơm nhà, cô không đợi được đến lúc món ăn bày hết lên đã
bắt đầu ăn rất tích cực. Mặc Trì gắp cho Tư Tồn một cái bánh bao: “Em ăn đi, bánh bao ở đây nổi tiếng nhất thành phô" mình đấy* Mỗi bàn nhiều
nhất chỉ được gọi hai vỉ thôi”.
Tư Tồn cũng gắp một miếng bánh bao cho Mặc Trì: “Anh cũng ăn đi”.
“Anh ăn ở nhà ăn cơ quan rồi. Bữa này anh đặc biệt thết đãi hai chị em đấy”, Mặc Trì nói.
Tư Tồn cắn một miếng bánh bao và chậm rãi thưởng thức hương vị của nó. Lớp vỏ bánh mỏng mịn, nhân thịt đậm đà, nước thịt chảy ra ngon ngọt, hương
vị không ngấy. Ăn xong rồi, trong miệng vẫn còn đọng lại mùi vị rất
thơm. Tư Tồn ăn liền một lúc bốn năm cái bánh bao mới như chợt nghĩ ra,
hỏi Mặc Trì: “Sao tên quán lại là “Lão Nhị Vị” vậy anh?”
“Nghe nói cái tên “Lão Nhị Vị” này bắt nguồn từ thời nhà Thanh”, Mặc Trì trả lời.
Tư Tồn thiếu chút nữa là mắc nghẹn. An một cái banh bao còn nghe chuyện những một trăm năm trước.
Mặc Trì từ từ uống từng ngụm canh, cười nói: “Em đừng cười, thật sự đúng là một trăm năm trước đấy. Nghe nói, trước đây, ở nơi này có một bến tàu
nhỏ, có người họ Mã rất hiền lành mở một cửa hàng bán bánh bao nhân thịt bò hấp nhưng cả quán chỉ có độc một chiếc bàn, hai chiếc ghế dài,
chuyên bán cho thợ thuyền ở bến cảng này. Mùi vị bánh bao thơm ngon, giá cả lại rẻ. Ong Mã làm đầu bếp kiêm luôn chân chạy bàn và cả việc thu
tiền. Thế nhưng, dù bận rộn đến thế nào, quán ăn vẫn không hề lộn xộn.
Ông chăm sóc khách rất chu đáo nên khách hàng ghé quán càng ngày càng
đông. Thợ thuyền ở bến cảng làm việc cả ngày, đến khi trời xẩm tối,
thường có khoảng hai ba người tới ăn bánh bao. Mỗi lúc thấy có khách tới ăn, ông chủ liền lớn tiếng chào hỏi bằng giọng Bắc Kinh: “Ngài là người thứ hai đến đây, xin mời vào bên trong...”, Mặc Trì phát âm bằng mũi
theo giọng Bắc Kinh.
Tư Tồn cười khúc khích: “Giọng của anh hay như vậy, nên đi bán băng nhạc cùng với tụi em”.
Mặc Trì giơ đũa của mình lên, làm ra vẻ như sắp đánh Tư Tồn: “Em có muốn
nghe tiếp câu chuyện không?” Chiếc đũa chạm nhẹ nhàng vào tay Tư Tồn,
chẳng đau chút nào. Mặc Trì tiếp tục kể câu chuyện: “Việc buôn bán thuận lợi, chẳng bao lâu sau, ông Mã đã mở được một nhà hàng. Ồng vẫn duy trì nguyên tắc giá cả phải chăng, thức ăn tươi ngon, mỗi lần có khách gọi
bồi bàn, ông vẫn nhiệt tình phục vụ. Thực khách đến đây nhiều thành
quen, đâm ra quên luôn tên gọi ban đầu của nhà hàng, mà đều quen miệng
gọi là “Lão Nhị Vị”.
Tư Tồn chăm chú lắng nghe, sau đó tò mò hỏi: “Vậy bây giờ còn gọi là “Lão Nhị VỊ” nữa không anh?”
Mặc Trì đang định trả lời thì nhân viên phục vụ đã mang thịt gà xé phay ra
và nói bằng giọng Bắc Kinh: “Món ăn tới rồi đây, mời nhị vị từ từ thưởng thức!