
”
Tư Tồn phì cười, nói nhỏ: “Chúng ta rõ ràng có ba người, sao gọi là nhị vị được nhỉ?”
Dưới sự thúc ép của Tư Tồn, Mặc Trì ăn thêm hai cái bánh bao nữa, còn lại
đều được hai cô gái giải quyết sạch sẽ. An xong, Tịnh Nhiên nói: “Tranh
thủ buổi chiều, em và chị đến cổng các xí nghiệp, nhất định sẽ bán được
không ít đâu”.
“Anh đi cùng với hai người”, Mặc Trì nói.
“Anh không phải đi làm sao?”, Tịnh Nhiên hỏi.
“Thời gian nghỉ trưa của cơ quan về mùa hè khá dài. Thay vì về nhà ngủ, chi
bằng cùng hai người đi thực hành nền kinh tế thị trường còn hơn”, Mặc
Trì cười giải thích.
Các cô gái không thể bán hàng cố định một
chỗ vì không có giây phép kinh doanh. Họ đành phải mang theo đống băng
nhạc, tiến hành “chiến tranh du kích”. Mặc Trì suy nghĩ, công nhân còn
trong độ tuổi thanh niên, chắc chắn thích những thứ mang tính thời
thượng. Nếu đặt quầy hàng trước cổng lớn của các công xưởng, nhất định
sẽ nhận được sự hưởng ứng của mọi người.
Quả nhiên, khách mua
hàng buổi chiều đông hơn buổi sáng rất nhiều. Có ngày, họ bán được tận
mười tám băng nhạc, đủ cho một tháng sinh hoạt phí của Tư Tồn. “Đúng là
không làm thử thì không biết được. Quả thật, tiềm năng của kinh doanh tư nhân rất lớn”, Tịnh Nhiên nói.
Băng nhạc Đặng Lệ Quân bán chạy
một cách khác thường. Ba mươi băng Tịnh Nhiên lấy thêm chỉ chưa đến một
tuần đã bị người ta tranh cướp mua tới hơn một nửa. Tịnh Nhiên có chút
ảo não nói: “Sớm biết thế này em đã mang theo nhiều băng nhạc Đặng Lệ
Quân hơn rồi”.
Trưa hôm đó, Tư Tồn và Tịnh Nhiên đứng trước cổng
nhà máy bán hàng. Các cô mở những túi hàng lớn, để khách mua tùy ý lựa
chọn. Trong mấy ngày này, Tư Tồn cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm buôn bán, bây giờ cô chỉ sợ nhất là khách hàng không nhao vô chọn hàng
mà thôi.
Trong một thập kỉ qua, xu hướng nghe nhạc của người dân
trong nước đã bị kịch diễn bao quanh như một cái kén. Các ca khúc thịnh
hành chẳng khác nào một làn gió xuân tươi mát, nổi bật trong các vở kịch và trở thành tâm điểm tìm kiếm của tất cả thanh niên trẻ tuổi. Tư Tồn
giờ đã có thừa can đảm, không chỉ dám chào hàng, mà còn nói với vẻ vô
cùng đắc ý. Băng nhạc của các cô được rất nhiều người săn đón.
Tịnh Nhiên từ nhà vệ sinh của một công xưởng quay ra đã thấy xung quanh chỗ
bán hàng có một đám người đang vây quanh. Cô đứng ở cổng lớn mỉm cười,
nhìn Tư Tồn đang khéo léo tiếp khách hàng. Đã qua hai năm, cô thật sự
phải nhìn Tư Tồn bằng con mắt khác. Tư Tồn đã không còn là cô thôn nữ
hay xấu hổ, e thẹn ngày nào nữa mà đã có thêm nhiều đức tính của người
con gái thời đại mới, mạnh mẽ hoạt bát, dám nghĩ dám làm. Tịnh Nhiên
thấy mừng cho Tư Tồn, lại càng thấy mừng hơn cho anh trai cô. Tư Tồn như vậy mới xứng đáng với người anh mà cô ngưỡng mộ nhất.
Tịnh Nhiên đang vui vẻ, bỗng nhiên phát hiện bầu không khí có vẻ bất thường. Đám
đông bắt đầu hỗn loạn, Tư Tồn đứng ở giữa bị xô qua đẩy lại. Đã có người lấy trộm đồ hay muốn bắt nạt Tư Tồn sao? Tịnh Nhiên vội vàng chạy qua
đó nhưng chỉ thấy Tư Tồn cùng một người mặc đồng phục đang ồn ào nói qua nói lại. Người đàn ông đó chọn mua băng nhạc một cách thô bạo khiến
những khách hàng khác phải tránh dạt ra xa.
Phù hiệu cảnh sát sao?
Tịnh Nhiên nghĩ bụng, không hay rồi! Cô biết rõ việc bán hàng trên đường phố là vi phạm pháp luật, chỉ là trước giờ vẫn luôn gặp may mắn vì dựa
vào sự thông minh của chính mình mà thôi. Không ngờ cô mới đi có vài
phút, Tư Tồn đã bị tóm. Hơn nữa, Tư Tồn dường như không hề có một chút
sợ hãi, vẻ mặt rất tự tin tranh cãi vói cảnh sát. Đám đông tụ tập xung
quanh họ ồn ào bình luận.
Tịnh Nhiên nhanh chóng chạy tới bên Tư
Tồn nhưng vừa trưng ra khuôn mặt tươi cười thì đột nhiên Tư Tồn quay ra
hét lên với cô: “Không bán! Hôm nay không bán!”, sau đó còn nháy mắt ra
hiệu cho cô. Tịnh Nhiên hiểu ý, đi ra khỏi đám đông rồi ba chân bôn cẳng chạy đến Cục Dân chính.
“Sao cơ?”, Mặc Trì đang làm việc cũng
giật mình đứng dậy: “Tư Tồn bị người thi hành công vụ bắt rồi sao? Cảnh
sát ư?” Anh vội vàng cầm lấy cây nạng, bước nhanh ra ngoài.
“Hình như không phải cảnh sát mà là người của Cục Công thương!”, Tịnh Nhiên
nói chắc như đinh đóng cột. Lúc nãy, cô suýt chạy vào cùng Tư Tồn cãi
lí, may sao Tư Tồn phản ứng nhanh nhạy, vờ xem cô như khách hàng rồi đẩy ra ngoài, thế nên cô mới có cơ hội chạy về nói với Mặc Trì để cùng nghĩ cách.
“Chúng ta đi xem sao trước đã”, Mặc Trì vội nói.
Mặc Trì lo lắng cho Tư Tồn, lòng nóng như lửa đốt, hấp ta hấp tấp lao về
trước như muốn chạy đến nơi. Tịnh Nhiên sợ anh bị vấp ngã, chạy tới đỡ
lấy vai anh. Cả hai đi nhanh tới cổng công trường nhưng mọi người đã
giải tán hết, Tư Tồn với người thi hành công vụ đều không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tịnh Nhiên lo lắng hỏi anh: “Phải làm sao đây anh?”
Mặc Trì cũng không kìm nén được sự lo lắng, nghĩ đi nghĩ lại: “Có thể cô ấy bị bắt tới Cục Công thương rồi. Để anh đi xem thế nào”.
“Em đi với anh”, Tịnh Nh