Snack's 1967
Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ

Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326730

Bình chọn: 8.5.00/10/673 lượt.

pin. Nhưng trời quá tối để nhìn được nó đang ở đâu.

Puny vô cùng hoảng sợ.Cô bé sợ bóng tối. Vì thế ngày nào đi ngủ cũng
bật đèn. Trước khi đi ngủ Vyl cũng cằn nhằn về cái tính nhút nhát của
cô. Nhưng rồi anh lại cố chịu đựng cái kiểu đi ngủ mà đèn sáng choang
này !

Nhớ ra Vyl cô mới đi xuống giường lay lay người anh. Nghe tiếng gió ở ngoài rít thê thiết. Cô càng càng sợ hơn. Anh thì vẫn không dậy. .

Hình như là trời lại mưa. Puny nhận ra điều đó vì tiếng đập của cửa
sổ vẫn đang đập vào thành tường .Cô bé có thể có ánh sáng nhờ khung cửa
đó nhưng tiếng đập của cửa sổ làm cô bé thấy sợ. Tiếng sấm ngày càng to. Cô theo quán tính ôm chầm lấy Vyl từ đằng sau.

Anh tỉnh dậy . .

(Sau một hồi lay dậy mà k dậy đợi đến lúc này mới dậy)

Bảo em kiềm chế rồi sao? – Anh lên tiếng

Puny lần này dù có thế nào quyết định không buông ra. Cô rất sợ. Sợ
vô cùng. Nghe cái tiếng cười của anh cô dù muốn buông ra ngay nhưng cái
đáng sợ ngoài kia làm cô thể bị ép phải tìm chỗ an toàn !

Anh đâu biết lúc trước cô nhào vào phòng bố mẹ lúc nửa đêm vì điện
tắt. Cô khóc rất nhiều cứ đòi nằm giữa bố mẹ bắt cả hai ôm mới chịu nhắm mắt!

Anh giả vờ như không biết gì đi!

Phiền không ngủ được

Anh thích ngủ chung thế này mà. . .Không phải sao?

Thích. Nhưng em có biết phải kiềm chế thế nào không?

Cô bé sợ lời cảnh báo kia .Giữa nỗi sợ ngoài kia và nỗi sợ anh .Cô
thà chọn để anh xử mình còn hơn là ở mình trong bóng tối và sợ hãi!

Vyl từ từ quay người lại về phía cô. Anh vòng tay ra ôm Puny làm cô
bé thấy đau tim gần chết. Trong bóng tối cô cảm nhận được anh đang từ từ tiến sát mặt mình.Cô nhắm nghiền mắt môi mím chặt.Tay vẫn đang bám chặt vào áo của anh

Tiếng cửa sổ làm Vyl có vẻ khó chịu. Anh nhíu mày cách xa người cô
một khoảng. Lúc này, Puny mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhận ra anh đang
ngồi dậy. Cô vội kéo áo anh

Anh đi đâu đấy?

Sao? Muốn tiếp tục à?

Cô vội vàng phản ứng lại:

Không. Tại. . .em sợ ở 1 mình. Anh đừng đi đâu .Em sợ bóng tối , sợ tiếng sấm, sợ lắm!!

Ra đóng cửa thôi mà

Đừng đi!!!

Puny cố gắng bình tĩnh. Thật sự với cô tiếng sấm, bóng tối và mưa là 3 điều ám ảnh lớn nhất lại còn ở trong cái căn nhà này và chịu đựng những đó. Quá sức với cô vô cùng. Muốn khóc nhưng lại kìm nén

Vyl lại nằm xuống cạnh cô bé. Giờ anh biết cô sợ những điều này

Ngoan. Ngủ đi

Nghe Vyl nói vậy Puny yên tâm ngủ. Lúc đầu có hơi sợ và thấy ngượng
khi nằm cạnh anh nhưng sự ấm áp khiến cô bé dễ ngủ. Cái ôm của anh làm
cô ngủ say hơn, quên dần tiếng sấm gào thét ngoài kia !

Cơn mưa đêm đã ngớt từ lúc rạng sáng. Cửa cũng không đập mạnh nữa

Puny cũng đã mở mắt và đập vào mắt là Vyl. Cô bé biết chuyện đêm qua
nhưng theo cảm tính vẫn có chút hoảng loạn. Cô buông vội tay khỏi người
anh cố gắng bình tĩnh. Cô bé cười khổ sở khi chân mình lại gác lên người anh

Puny thầm cảm tạ trời đất vì anh chưa dậy. Cô từ từ đẩy anh nằm ngửa ra và cố gắng đi ra ngoài trước khi anh dậy

Giờ thì cả hai đang chuẩn bị ăn mì… Về cơ bản là ngoài mì ra thì cô bé sẽ chẳng nấu nổi món nào ra hồn hết!

Kính coong – Tiếng chuông cửa lạ lùng vang lên

Puny còn tưởng mình nghe nhầm. Ở căn nhà này ngoài mẹ cô và mới đây nhất là Vyl biết thì còn ai nữa!

Cô bé vừa mở cửa ra thì người đó đã lao thẳng vào trong nhà!



Cậu chủ!

Tiếng của Ryo làm Vyl giật nảy mình . Anh quay đầu lại ngạc nhiên

Ơ! Anh Ryo !Sao anh đến đây được vậy? – Tiếng nói cất lên là của Puny

Cô bé hơi bất ngờ với cái hành động phi thẳng vào nhà của Ryo!

Tôi hỏi mẹ cô nên mới tới được đây. Cậu chủ chắc làm phiền tới cô rồi!Xin lỗi nhé! – Ryo nhẹ giọng

Puny vừa lắc đầu đáp lại thì Vyl lên tiếng:

Không biết ai phiền ai !

Cô bé mím môi chịu đựng. Anh cứ thích làm người ta điên lên mới chịu sao?

Cậu chủ! Cậu tính không về nhà?

Anh ấy sẽ về ngay thôi! – Puny lại đáp thay vì biết anh sẽ lại cười khẩy hoặc im lặng không nói gì

Trước khi chính thức làm quản lí dài hạn ở nhà Vyl, Ryo đã biết cái sự cố chấp của Vyl qua lời kể của bà chủ

Vyl thay 5 người quản lí trong vòng 1 tuần. Lúc đầu, anh nghĩ sẽ cũng như những người kia tự động bỏ việc. Ai ngờ tiếp xúc quen với Vyl anh
nhận ra Vyl là chàng trai tuy cố chấp nhưng trong lòng mang một sự ấm áp và tốt bụng vô cùng. Từ đó, anh chăm sóc cho Vyl. Quen rồi thì thi
thoảng trách móc Vyl vài câu, nhiều khi anh gây chuyện thì đi giải
quyết, không về nhà thì phải đi tìm cho bằng được

Đó là công việc của người quản lí!

Gào thét, năn nỉ mãi Vyl không chịu về Ryo đành về một mình!

* * *

Vừa về tới nhà tiếng khóc từ phòng khách vọng ra làm Vyl ngán ngẩm.Anh ghét nhất chính là tiếng khóc!

Anh đi vào trong nhà lên tiếng:

Ryo! Anh làm cái gì mà ồn ào thế hả?