XtGem Forum catalog
Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ

Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326172

Bình chọn: 9.00/10/617 lượt.

br/>
- Em rõ ràng dối anh

- Mặc kệ anh nghĩ gì. Chúng ta đã kết thúc . Anh tưởng sau 2 năm anh quay lại thì mọi thứ sẽ như cũ sao?! Chấm dứt rồi!

Cô nói đúng. Anh giờ đây dù có yêu tới đâu cũng là kẻ độc ác. Làm sao mà quay lại một cách đơn giản như thế! Nói quay lại là quay lại nổi
sao? Anh quá ngốc rồi!

Không ai lên tiếng, Puny bỏ đi vào trong tiệm bánh, anh cũng quay
người bước vào trong xe suy ngẫm gì đó rồi phóng đi! Puny nhìn theo
trong lòng cô vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc! Hai thái cực tình cảm xen
lẫn làm cô choáng váng và bâng khuâng!

***

- Chị Đậu ngốc

Puny liền nhìn vẻ khó chịu khiến em Lin ngập ngừng. Vụ giao kèo hiển nhiên Puny thắng nên nó cũng không dám ho he thêm!

- Chị Uyên, anh bạn trai chị ngày nào cũng đứng ngoài kia là thế nào? – Em trai Lin vừa ăn bánh vừa nhìn ra ngoài cửa kính

Puny nhìn theo phía đó, là Vyl! Quả thực từ khi trở về ngày nào anh
cũng tới đây đợi cô về. Mấy lần cô cự tuyệt anh cũng không tức giận mà
chỉ im lặng. Anh làm vậy cô thật không hiểu!

- Tý nữa về thì cầm cái ô này ra cho anh ấy. Nói là ô của em, rõ chưa?

Nhìn trời gió như vậy thể nào cũng mưa, mà anh cứ đứng vậy. Cô sợ anh bị nhiễm mưa. Thế mới hiểu sao cô lại chẳng thể quên anh. Vì không khi
nào cô quyết định quên cả!

Giả tạo, giả dối, ngụy biện!

Cô chưa từng muốn quên anh. Trái tim này chưa bao giờ ngừng yêu anh cả!

Thằng bé nghe lời Puny làm y vậy sau khi đi về. Tất nhiên anh biết rõ là Puny bảo nó làm thế!

- Cầm mang về đi – Vyl lên tiếng rồi trả chiếc ô cho nó

- Haiz. Mặc kệ chị Uyên và cả anh nữa. Em để lại chỗ cũ đỡ phiền

Nói xong, thằng bé mang cái ô vào để trên giá treo ngoài cửa tiệm và
đi về nhà. Vyl biết cô bé ấy còn quan tâm anh, nếu vậy, anh nhất định
chờ đến khi cô ấy đồng ý nghe anh nói…mọi điều!

Thực ra nếu cả hai vẫn còn tình cảm thì anh nghĩ hoàn toàn có thể quay lại

Một lúc sau thì Kì Long tới!

Anh ta nhìn thấy Vyl thì rất bực. Lần ấy là anh từ bỏ vì nghĩ cả hai
sẽ hạnh phúc, Vyl sẽ chăm sóc cô bé ấy, cả hai còn yêu nhau như thế! Ai
ngờ Vyl bỏ đi rồi để mặc Puny đau khổ còn mình đi đính hôn với người
khác! Tệ thật

- Tôi hiểu sai về cậu rồi sao? Cậu đã làm gì vậy? Tôi từng nói nếu
cậu dám đối xử tệ với cô ấy tôi sẽ không tha. Giờ thì cậu đừng hòng quay lại. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy

- Tùy cậu nghĩ.Tôi sẽ làm những điều cần làm – Vyl chẳng quan tâm

Anh thoáng nghĩ nếu Puny đau khổ vì anh thì anh cũng mong cô quên anh đi và chấp nhận tình cảm của Kì Long. Nhưng cô ấy rõ ràng còn yêu anh
như vậy…không bao giờ anh lại để cô thích kẻ khác!

- Cậu sắp đính hôn với người khác còn có thể đem cô ấy ra làm trò đùa vậy à? Tôi không thể để Bảo Uyên ở bên cạnh cậu được

- Người khác? Ngoài Bảo Uyên ra tôi không còn người khác!

- Vậy sao? Cô ấy biết cậu sắp đính hôn với người khác. Cậu còn chia
tay vì lí do đó đúng không? Loại người như cậu không đáng để cô ấy suốt 2 năm qua yêu thương!

- Vyl, anh về đi! Đừng ngày nào cũng ở đây. Em không quan tâm anh đâu. Kì Long, chúng ta về thôi – Puny lên tiếng cắt ngang

Cô vừa đi được nửa bước anh liền cầm tay cô níu lại:

- Em đừng nói dối nữa!Em chắc chắn yêu anh, Bảo Uyên!

- Em yêu anh nhưng là đã từng

Cô cứ thế đi mang theo nước mắt lăn dài trên gò má. Người đi bên cạnh dù rất muốn lau đi giọt nước mắt ấy nhưng anh biết mình là người thừa.
Đúng. Anh không hề có trong tim cô thì làm sao làm cô hạnh phúc!

Kì Long khẽ thở dài, cả hai đi cùng nhau mà mỗi người một suy nghĩ. Về đến nhà, Puny lại mỉm cười chào anh

- Xin lỗi vì…

- Ừ. Em không cần nói câu đó nữa đâu. Anh thuộc lòng rồi

- Kì Long, em nghĩ chúng ta….

- Cả câu đó nữa. Chúng ta làm bạn được mà. Đừng cảm thấy có lỗi vì tình yêu vô tội

- Cảm ơn anh vì tất cả – Cô cuối cùng chỉ nói được câu đó

- Em sẽ đi gặp cậu ta chứ?!

- Sao phải gặp. Em…em không quan tâm!

- Em không biết nói dối gì cả. Đồ ngốc. Anh nên về thôi, tạm biệt

Có lẽ anh nên từ bỏ. Từ bỏ vì yêu cô!

Thì ra cũng có một tình yêu được gọi là buông tay

Kì Long vừa đi khỏi Puny đã cảm thấy chân mình đúng là không thể bước vào nhà. Bởi lí trí bắt nó phải đi gặp Vyl. Cô chẳng lẽ lại kiếm cớ để
đi ra đó sao?

Cuối cùng thì giờ cô cũng đang đứng ở nơi mình vừa rời đi!

- Em…em chỉ đến đây… – Puny lên tiếng khi chạm phải ánh mắt của Vyl

- Em chỉ đến đây gặp anh?

- Không. Em tới đây vì mẹ thôi. Ai quan tâm tới anh

- Bảo Uyên. Mẹ bảo con về nhà mà còn đứng đó hả? – Tiếng oang oang từ trong cửa tiệm vang đến tai cả hai

Không biết là cố ý hay không nữa. Cô vừa mới dứt câu thì mẹ lại phá
hỏng nó. Puny ngước lên nhìn anh, anh lại cười. Nụ cười ấm áp như ánh
mặt trời. Cô cứ nhìn anh như vậy cho tới khi anh kéo tay cô đi một mạch

Mở cửa xe,