
r/>
“Ha ha ha” Còn tên A Ngũ đứng bên cạnh đó lại cúi người, ôm bụng cười to:
“Lâm Tiểu Ngư, cứ mỗi lần cô xuất hiện đều mang đến cho tôi một cảm giác ngạc
nhiên.” Nghe tên đó nói vậy, Đại Lực và những người xung quanh cười vang
lên.
Ngạc nhiên? Mặc dù người ta cũng khá thanh tú , nhưng cũng đâu phải lần đầu
tiên gặp đâu, cũng chẳng đến mức phải “ngạc nhiên”. Vả lại “ngạc nhiên” là buồn
cười lắm sao? Tôi day day huyệt thái dương nhìn bọn họ mà chẳng hiểu gì cả, thật
sự không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra trước mắt “Này, hai người các ngươi
chẳng chú ý đến hình tượng chút nào. Tả Mạc Phong đâu? Anh ta đang ở đâu?”
“Thế thì cô chú ý đến hình tượng lắm à? Cô nhìn xem có với quần áo của cô
vậy?” Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi, giọng nói lạnh lùng của Tả Mạc
phong phát ra từ phía sau lưng tôi, khiến người khác cảm thấy một bầu không khí
nặng nề, nghẹt thở bao trùm khắp nơi. Những người kia bỗng im bặt tiếng cười rồi
tản ra phía sau lưng tôi.
Cái gã này, có cần thiết mỗi lần xuất hiện phải tàn bạo như vậy không? Tôi
bất mãn quay đầu lại, thấy hắn ta đang nhìn tôi với ánh mắt ngao ngán cực
độ.
Không phải đấy chứ? Quần áo của tôi xấu lắm sao? Tôi cúi xuống nhìn. A! A! A!
Tôi muốn biến mất, biến mất ngay lập tức. Tôi đang mặc bộ đồ ngủ đứng trước bàn
dân thiên hạ, trên bộ đồ ngủ ấy lại còn có hai con lợn nhỏ màu hồng nữa chứ!
Tôi nhớ ra rồi, hôm qua sau khi nghĩ ra việc thêm yếu tố vũ đạo vào tiết mục
võ thuật, tôi luôn ở trong trạng thái hưng phấn, sáng nay vừa mở mắt ra là đã
lập tức bò ra khỏi giường và chạy ngay đến tìm Thựơng Quang Cảnh Lăng. Thảo nào
mà trên đường, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, tôi lại mang cái hình tượng
lôi thôi lếch thếch này chạy một vòng quanh sân trường chứ! Nhưng sao Tiếu Tiếu
và Thượng Quan Cảnh Lăng chẳng nhắc tôi gì cả! Ở đâu bán đậu phụ nhỉ? Tôi muốn
đập đầu vào đó chết luôn!
Tả Mạc Phong thấy tôi cứ đứng ngẩn người ra đó, đùng đùng tức giận xông đến,
tóm lấy tay tôi rồi chạy ra khỏi khu lớp học đó. Tay hắn ta nắm chặt lấy tay
tôi, nhịp tim tôi bắt đầu tăng lên, nhưng nhìn đôi lông mày của hắn đang cau
lại, tôi lại thấy lạnh hết sống lưng!
Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ vắng vẻ, Tả Mạc Phong bỏ tay tôi ra, mặt
sầm lại nói “Cái đầu cô bị mất trí hay sao mà mặc quần áo ngủ chạy ra
ngoài?”
“Hu hu, anh mới bị mất trí ấy, anh cho rằng tôi muốn như vậy à!” Tôi nhìn hắn
với ánh mắt oán hận, nghiến răngến lợi nói: “Lát nữa về tôi nhất định sẽ lột da
Tiếu Tiếu, hu hu…”
Tả Mạc Phong mặt tối sầm, lúc đó gần như có thể bóp chết tim tôi, nhưng có vẻ
nói nhiều với tôi cũng chẳng được lợi lộc gì, nên hắn ta hỏi luôn: “Cô tìm tôi
có việc gì?”
Lúc ấy tôi mới nhớ ra mục đích đến tìm hắn ta, thế là tôi lấy lại tinh thần,
cố gắng làm cho vẻ mặt mình trông dịu dàng, thân thiện một chút: “Tôi có việc
cần nhờ anh giúp.”
“Nói!” Tả Mạc Phong trừng mắt nhìn tôi, buông ra một chữ.
Tôi cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn ta, không biết nên nói thế nào mới được. Bởi vì
cái tên này ghét nhất là những cô gái háo sắc có tình ý với hắn ta, bảo hắn ta
đi tìm Minh Y Na, không chắc hắn ta sẽ đi.
“Rốt cuộc là cô có nói hay không hả?” Cái tên này sao lại chẳng có chút nhẫn
nại gì thế? Lại bực tức với tôi rồi!
“Tôi muốn cho thêm yếu tố vũ đạo vào trong tiết mục võ thuật nên muốn nhờ anh
đi tìm Minh Y Na, người phụ trách câu lạc bộ khiêu vũ tham gia cùng chúng tôi!”
Tôi đánh liều nói một hơi, sau đó sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại. Thực sự là
không dám đối diện với bộ dạng nổi cơn tam bành của hắn ta lúc ấy!
Ấy, không thấy giọng nói đinh tai nhức óc của Tả Mạc Phong phát ra. Chỉ cảm
thấy có hai bàn tay nhẹ nhàng ấn lên trán tôi.
Làm gì vậy? Tôi băn khoăn mở mắt ra, Tả Mạc Phong đứng trước mặt tôi, đang
lấy tay búng lên trán tôi. Mặt hắn ta cách rất gần mặt tôi, từng hơi thở rất rõ
ràng. Tôi ngây ra nhìn khuôn mặt hắn, làn da nhẵn mịn, lông mi dài, đôi mắt sâu
thẳm. Tim tôi bỗng run lên một cách khó hiểu.
Nhưng mắt hắn ta đang nhìn đi đâu thê?
“Bốp”
“Con yêu râu xanh đáng chết!” Tôi đánh một phát lên đầu hắn ta, nắm chặt cổ
áo nhảy ra thật xa. Hu hu hu, không nhầm đấy chứ? Dám nhìn… chỗ đó của chị
à!
Tả Mạc Phong ôm đầu, quay mặt đi, đôi mắt long lanh của hắn đối diện với ánh
mắt căng thẳng thất thần của tôi. Mặt hắn ta bỗng đỏ bừng lên, hai mắt ánh lên
vẻ nguy hiểm, rồi nghiến răng nói: “Cô làm cái gì đấy? Bị bệnh à?”
“Anh mới bị bệnh ấy, anh nhìn linh tinh cái gì vậy?” A a a, cái tên này, lại
còn cắn lại tôi một câu nữa, thật là tức chết đi được!
“Hả!” Tả Mạc Phong kinh ngạc, rồi lại nhìn động tác và vẻ mặt hoảng hốt của
tôi, hình như đã hiểu ra điều gì đó, bỗng nhiên đắc ý cười vang lên: “Ha ha, cô
tỉnh lại đi, ngay cả Thái Bình công chúa tôi còn chẳng có hứng thú nữa là. Tôi
đang nghĩ xem hôm nay não cô chứa cái gì mà nghĩ ra đựơc một ý tưởng cũng khá
hay.”
Oái, tôi không nghe nhầm chứ, Tả Mạc Pho