Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324681

Bình chọn: 7.00/10/468 lượt.

ch, một người vô tình, tàn nhẫn,
tự cao tự đại thì làm sao có thể đồng tình, xót thương cô ấy chứ?” Tôi chớp mắt,
cho rằng tôi ngốc ư, như thế là đánh giá sai về tôi, tôi tin vào mắt mình. Tên
“Tây Môn Xuy Tuyết” này thực sự là một kẻ xấu xa, đã che được mắt thiên hạ
rồi.

Nhưng thật không may là anh ta đã bị nữ hiệp Lâm Tiểu Ngư ta đây túm được
đuôi. Hừ! Tôi ghét nhất là loại đàn ông “tốt mã dẻ cùi” này. Như Lai phương
trưởng, con nhất định sẽ từ từ lột trần bộ mặt thật

“Nhiều lời quá, cô tên gì? Có giấy báo nhập học hay chứng minh thư nhân dân
không?” Hai hàng mày dày của “Tây Môn Xuy Tuyết” co lại gần nhau, mặt đanh lại
như thép. Dường như hắn bị tôi làm cho tức giận tới mức chuẩn bị hộc máu, nhưng
để giữ phong độ trước mặt người ngoài nên đã kìm nén cơn giận của mình.

Hừ, đúng là như vậy rồi! “Tây Môn Xuy Tuyết” cái gì chứ, đúng là tên ngụy
quân tử, đừng có bôi nhọ cái tên “Tây Môn Xuy Tuyết”.

“Lâm Tiểu Ngư. Chẳng phải tôi vừa nói với anh rồi sao, xem ra anh không chỉ
không có trái tim, mà ngay cả đôi tai cũng không có.” Tôi khoái trá, nhìn bộ mặt
trầm ngâm của anh ta nhẹ nhàng cất giọng.

Nhìn bộ dạng tên ngụy quân tử dường như muốn làm gì đó nhưng lại không thể
thực hiện được, tôi cảm thấy vô cùng thích thú, không thể diễn tả bằng lời.

Tôi bỏ cặp sách đeo trên vai xuống, chuẩn bị lôi giấy báo nhập học và các
giấy tờ khác ra. Nhưng, ôi trời ơi… ví của tôi đâu mất rồi?

Tôi như phát điên, vội vã đổ hết mọi thứ trong túi ra ngoài, gương, son nè,
lược, điện thoại… không thấy ví đâu!

Tên ngụy quân tử nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường, nói: “Sao? Không có giấy
báo nhập học, cô muốn trà trộn vào đây để trộm đồ hả?”

“Anh, anh...ần kinh bắt đầu “đoản mạch” và trái tim yếu đuối không cho phép
tôi phản bác anh ta. Trong cái ví kia, ngoài giấy tờ tùy thân, còn có cả gia sản
của tôi – năm trăm nhân dân tệ nữa!

Qua chiếc gương nhỏ, tôi nhìn thấy một gương mặt đang biến sắc vì lo lắng.
Tôi đau khổ lấy tay ôm mặt.

Tôi không kìm được lòng, chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi. Tại sao?
Tại sao mình lại ngủ gật trên xe bus? Lâm Tiểu Ngư, mày đúng là một con cá ngu
ngốc!

“Không có giấy báo nhập học phải không? Mau đi ra, đi ra đi!” Tên ngụy công
tử không chút nể tình, chỉ thẳng tay ra cửa.

Tôi bực mình xông lên phía trước cái bàn của hắn ta, sự bực tức dồn nén trong
lòng bùng lên: “Nói cái gì, tôi là học sinh mới của trường Trung học phổ thông
Phác Thiện, anh dám đuổi tôi?”

“No! No! No!” Không ngờ tên ngụy quân đó còn cười được, hắn cất lời mềm mỏng:
“Cô không có giấy báo nhập học, tôi làm sao biết cô có phải là học sinh mới của
trường này hay không!”

“Nhưng trong quyển sổ ghi danh sách học sinh mới này chắc sẽ có tên của tôi,
Lâm Tiểu Ngư...” Tôi cắt ngang lời hắn, nhẫn nại mong hắn mở cuốn sổ ghi danh
sách các học sinh mới. Tôi đổi giọng: “Mong anh giúp đỡ, xin hãy để tôi đăng ký
tên trước, sau đó bố trí phòng ở giúp tôi!”

“Tên ngụy quân tử độc ác này, hắn muốn dùng việc để trả thù riêng sao? Nhưng
ta vẫn chưa tức đến mức không kiềm chế được bản thân.” Tôi vội vàng dự đoán tình
hình trước mắt và làm một phân tích chính xác: “Nếu không thuyết phục được hắn
ta, mình sẽ rơi vào cảnh màn trời chiếu đất!”

“Không được!” Tên ngụy quân tử chết tiệt, mặt lạnh băng, trả lời không một
chút biểu cảm. “Tìm được giấy báo nhập học thì quay lại đăng ký, đây là quy định
của trường, không ai được vi phạm.”

Tên xấu xa này, cố ý làm khó mình phải không? Thật không thể nhẫn nhịn được
nữa.

Tôi trút một hơi, lấy hết sức đập bàn, lớn tiếng quát: “Sao anh có thể làm
như vậy? Trời đã tối thế này, anh còn đuổi tôi ra, nếu học sinh mới ở bên ngoài
có chuyện, anh có chịu trách nhiệm được không?”

“Mong cô hãy kiềm chế một chút, đây là bàn gỗ liễu loại tốt đấy.” Tên ngụy
quân tử nhấc điện thoại lên, uy hiếp tôi: “Nếu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đến
mời cô đi! Tôi nói thật đấy, một nha đầu nhà quê không biết từ đâu đến lại dám
làm loạn lên ở đây!”

“Tôi... tôi là nha đầu nhà quê?” Tôi nghĩ lúc đó, mắt tôi phải trợn lên rất
to, mặt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống hắn – thật quá đáng! Dám
mắng tôi là nha đầu nhà quê, đến mẹ tôi cũng chưa bao giờ mắng tôi như thế.

“Đồ thối tha!” Tôi tức tối, nhặt một vật trên nền nhà, không cần suy nghĩ, né
thẳng vào mặt tên ngụy quân tử.

“Binh!”

Phản xạ của hắn thật mau lẹ, nghiêng đầu một cái, chiếc gương nhỏ tôi vừa ném
đã đập vào tường vỡ tan! Nhưng một mảnh gương đã kịp bay qua mặt hắn làm xước
nhẹ một bên má.

“Cô...” Tên ngụy quân tử trợn mắt, đờ người nhìn tôi, rồi lại nhìn những mảnh
gương vỡ vụn trên nền nhà. Trên mặt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, dường như
không tin nổi là tôi có thể gây ra chuyện như thế này.

Hai tên nam sinh đứng bên cạnh nhìn thấy sự đột biến trong vở kịch, đứng đờ
ra như tượng.

Tôi cũng thoáng cảm thấy hoảng hốt, nhưng ngay sau đó, tôi nh


Polly po-cket